Trước đám người Phó Dịch Bắc còn có các đàn anh đàn chị, người thì nối nghiệp gia đình, người thì ra ngoài lập nghiệp, cũng có người vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường.
Hằng năm mỗi dịp hè đến các anh chị sẽ tổ chức một buổi trại hè cùng với các con em khác trong đại viện.
Phó Dịch Bắc có năm đi có năm lười quá thì không đi, nhưng năm nay có Tần Nguyệt anh muốn mang cô theo cho cô làm quen với mọi người, chí ít lúc không có anh thì cũng sẽ có người chiếu cố cô.
Cuộc hành trình bắt đầu vào lúc 5 giờ sáng chạy thẳng đến địa điểm tổ chức trại hè cũng gần 8 giờ.
Mọi chuyện rất chi suôn sẻ vui vẻ nếu như không có Thẩm Thiên Thành nôn từ lúc bắt đầu xe chạy đến xe ngừng.
Tên này say xe dù có uống thuốc thì vẫn nôn như thường, báo hại Phó Dịch Bắc bị Tần Nguyệt bỏ lại bơ vơ trên ghế chạy qua bôi dầu dựt gió cho Thẩm Thiên Thành.
Đến lần thứ n Tần Nguyệt định đi sang xem Thẩm Thiên Thành còn thở hay không thì Phó Dịch Bắc nhịn hết được giữ chặt eo cô không cho đi.
"Anh sao thế, khó chịu ở đâu sao?"
Tần Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, cô còn đưa tay sờ trán anh. Phó Dịch Bắc thấy thế mới bớt giận càng giữ cô chặt hơn.
"Ừ anh hơi mệt, em ở lại cho anh dựa một chút đi."
Nói rồi anh tựa đầu lên vai cô, Tần Nguyệt nhìn có hơi ngộ ra là anh cố tình ra vẻ mệt mỏi. Cô mím môi nói nhỏ:
"Anh, em qua xem anh Thiên Thành một chút thôi mà."
Tối qua Trần Diệp có nhờ riêng cô ngó chừng Thẩm Thiên Thành giúp bà, anh bị say mỗi xe buýt cứ ngồi vào là nôn nhưng cái tính ham vui ai rủ đi chơi liền đi ngay.
Phó Dịch Bắc còn lâu mới để cô đi nữa, anh hừ một tiếng nói:
"Em không cần lo, chỉ cần xe ngừng thì cậu ta lập tức sống lại thôi."
Tần Nguyệt cố hết sức cũng không đẩy được anh, cô đành bất lực mặc niệm cho Thẩm Thiên Thành.
Nhưng đúng như lời Phó Dịch Bắc nói, xe vừa ngừng Thẩm Thiên Thành là người đầu tiên chạy xuống, trước tiên anh nôn thêm trận cuối rồi sau đó nhảy tưng tưng khắp nơi.
Tần Nguyệt cạn lời đi theo Phó Dịch Bắc xuống xe.
Trại hè được tổ chức trong một khu rừng rậm rạp nằm cách xa trung tâm thành phố B, nhìn qua địa điểm dường như đã được người dọn dẹp qua.
Giữa các hàng cây cao lớn là một khu đất trống bằng phẳng, tất cả mọi người tập trung ở đây liền có một đàn chị dùng loa nhỏ cầm tay nói:
"Các em, lấy ra lều trại của mình chuẩn bị giăng lều thôi nào. Sau đó chúng ta sẽ thay đồ đi tắm suối, câu cá và chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa và tối nào!"
Đàn chị dứt lời thì mọi người bắt đầu nhốn nháo lấy lều ra, lần này đi có tầm hơn 20 người cùng chia ra vây quanh cả khoảng đất trống.
Phó Dịch Bắc kéo Tần Nguyệt tìm một vị trí tốt sau đó giăng lều ở cạnh nhau, anh chỉ cô cách giăng lều Tần Nguyệt liền làm theo, đôi khi có chỗ khó làm thì anh sẽ làm giúp.
Đa phần mọi người đều quen nhau từ trước chi riêng Tần Nguyệt là lạ mặt, nhưng do Phó Dịch Bắc mang theo cô kè kè bên người nên không có ai dám hỏi han hay dị nghị gì.
Đàn chị cầm loa ban nãy cũng hiếu kỳ tò te đi qua mang lều của mình giăng cạnh lều Tần Nguyệt khiến Thẩm Thiên Thành la oai oái.
"Chị Lộ, chỗ này của em mà!"
Đàn chị Lộ ngoảnh mặt làm ngơ quay sang túm tít hỏi Tần Nguyệt.
"Em gái, em là bạn gái của Dịch Bắc đó à?"
Tần Nguyệt bị hỏi một cách thẳng đuột như thế không khỏi ngại ngùng ấp úng, Phó Dịch Bắc liếc mắt giúp cô giải vây.
"Lộ Tử Đằng mắt chị bị mờ rồi phải không? Chuyện như thế còn phải hỏi à!"
Lộ Tử Đằng xùy một tiếng thuần thục giăng lều.
"Chuyện lạ thì hỏi thôi, chị đây là muốn đề phòng em dụ dỗ thiếu nữ nhà lành!"
Nói rồi cô nhìn Tần Nguyệt, nói:
"Em gái hay em khỏi cần giăng lều, tối nay ngủ cùng chị đi?"
Tần Nguyệt chỉ mới há miệng muốn trả lời thì Phó Dịch Bắc đã hét ầm lên:
"Lộ Tử Đằng, chị muốn chết!"
Lộ Tử Đằng trực tiếp cười ha hả không có một chút duyên dáng nào mà ngửa cổ cười to, Phó Dịch Bắc giăng lều của mình xong liền đi qua giúp Tần Nguyệt, anh nói nhỏ bên tai cô.
"Em đừng đỏ mặt, em càng ngại chị ấy sẽ càng muốn trêu em."
Tần Nguyệt trợn to mắt cũng nhỏ giọng thủ thỉ bên tai anh.
"Chị ấy là ai thế ạ?"
"Là chị họ bà con xa của anh, nói ra thì phức tạp em cứ gọi là chị Lộ là được."
"To nhỏ nói xấu chị đấy à, mau giăng lều rồi đi tắm suối nhanh đi."
Tần Nguyệt mỉm cười gật đầu với cô.
"Vâng ạ."
La Tuệ Lăng lần này cũng đi theo mọi người đến trại hè, cô ta vốn muốn giăng lều cạnh Phó Dịch Bắc nhưng vị trí lại bị Thẩm Thiên Thành chạy sang cướp mất, cuối cùng chỉ có thể giăng cạnh lều của Thẩm Thiên Thành.
Cô ta đi trại hè được mấy lần nhưng việc giăng lều luôn có người khác giúp nên đối với việc này đều mù tịt, lần này còn cách xa đám người Phùng Vĩ cô ta trầy trật mãi cũng không có ai đến giúp.
Giằng co cả buổi không xong cô ta cắn môi uất ức muốn chết nhìn sang Thẩm Thiên Thành vẫn chưa giăng xong, sau đó lại dời ánh mắt sang Phó Dịch Bắc bên kia đang giăng lều cho Tần Nguyệt.
Cô ta vứt lều xuống đất lạch bạch chạy sang mềm giọng nhờ vả.
"Anh Dịch Bắc, anh giúp em giăng lều được không. Em giăng mãi nhưng không được."
Phó Dịch Bắc bận việc trên tay quay sang nhìn cô ta, còn Tần Nguyệt không nói lời nào xoay người tiếp tục giăng lều của mình.
Phó Dịch Bắc nhíu mày lớn tiếng gọi:
"Thiên Thành, ra giúp một tay đi!"
Thẩm Thiên Thành bận bịu nghe thế thì ló đầu qua khẽ ồ một tiếng.
"Tuệ Lăng không giăng được lều à? Sao em không gọi anh? Anh ngay kế bên mà!"
Thẩm Thiên Thành tính tình thẳng thắn nghĩ sao hỏi nấy khiến La Tuệ Lăng nhất thời á khẩu, nhưng anh cũng lập tức nói tiếp:
"Mau sang đây, anh giăng lều cho này!"
La Tuệ Lăng cắn môi nhìn Phó Dịch Bắc một chút nhưng anh không có nhìn lại, cô ta hậm hực đi sang chỗ giăng lều của mình.
Lộ Tử Đằng tặc lưỡi ghé bên cạnh Tần Nguyệt nói:
"Em xem đúng là ong bướm vây quanh."
"Lộ Tử Đằng." Phó Dịch Bắc nghiến răng.
Tần Nguyệt lại nhàn nhạt nhấc mắt đáp lời cô.
"Hoa thơm toả mùi xa mà chị."
Phó Dịch Bắc lập tức nghẹn họng trân trói nhìn Tần Nguyệt đang cố ý làm lơ mình.
"Không phải chứ, anh đã làm gì đâu?"
Lộ Tử Đằng không chút khách khí bật cười ha hả liền bị Phó Dịch Bắc đẩy đi chỗ khác.