Mặt Trăng

Chương 35: Bảy tấc



“Em không tìm được người đã phát cái livestream hôm đó, trong hội bây giờ toàn là người lạ, em lại chẳng thể dò hỏi họ quá nhiều.”

“Tìm được người rồi thì em định làm thế nào?”

Tôi dừng hẳn việc đang làm, quay sang nhìn anh Asahi đang ngồi trên giường dùng máy tính xách tay của tôi. Tôi cũng chưa từng thử suy nghĩ đến việc, nếu tìm được người rồi thì sẽ xử lý như thế nào. Cũng không phải là vấn đề gì quá to tát, cùng lắm cũng chỉ nhắc nhở mấy câu mà thôi.

“Theo anh thì em nên làm như thế nào?”

Tôi xếp lại mấy tờ đề cương, leo lên giường nằm xuống bên cạnh anh.

“Em hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em nghe.”

Tôi hơi ngước mắt lên nhìn anh, từ góc độ này thật sự có thể nhìn thấy đường xương quai hàm của Asahi. Cảm giác giống như chỉ cần chạm vào thì sẽ bị đứt tay vậy. Góc nghiêng đẹp như vậy, thật may là chỉ có mình tôi được nhìn thấy.

Tôi lại theo quán tính, hành động một cách không kịp suy nghĩ. Tôi vươn bàn tay về phía trước, để đầu ngón tay lại lẽo chạm vào khuôn mặt cả anh. Một loạt hình ảnh không biết từ đâu trào ra ngoài, hiện lên trước mắt tôi.

Một căn nhà nhỏ, sân vườn rất rộng. Trong sân trồng một cây hoa lê rất to, hoa lê trắng muốt xen lẫn với lá cây màu xanh đậm. Dưới gốc cây có một bàn trà thấp, còn có người đang ngồi dựa vào gốc cây.

Hoa lê trắng uyển chuyển trong gió, mùi hoa lê thơm mát cả một vùng.

Còn có một con rắn rất to…

Bản thân giống như bị điện giật, tôi nhanh chóng rụt tay lại trước khi đầu ngón tay kịp chạm vào làn da của anh. Để chữa cháy, tôi chỉ có thể giả vờ ngáp một cái.

Không biết anh ấy có nhìn thấy hành động vừa rồi của tôi hay không nữa.

“Em sao thế? Hôn anh một cái mà em cũng không nỡ như vậy à?”

Asahi không nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vẫn đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Tôi chỉ hừ một tiếng như mèo kêu rồi ngồi dậy rời khỏi giường.

Tôi lại ngồi vào bàn học tiếp tục làm đề cương hoá. Vòng loại cấp trường sắp diễn ra rồi, nếu như tôi muốn được miễn thi đại học vào mùa hè của hai năm sau, thì năm nay ít nhất tôi phải thi được hạng hai toàn quốc.

“Cửu Ngọc, sao thế em? Anh lại nói sai điều gì khiến em giận rồi sao?”

Ngay khi tôi vừa rời khỏi giường, Asahi đã để máy tính xuống rồi đi theo sau lưng tôi. Thật lòng thì tôi cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ là bỗng dưng lại cảm thấy chạnh lòng một chút. Cảm giác khá tủi thân, nhưng lại chẳng rõ lý do là gì.

“Anh hôn em thì em sẽ nói cho anh biết.”



Tôi xoay ghế lại nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cố ý nói lại câu nói vừa nãy của anh. Tôi cũng chỉ có ý muốn ghẹo anh ấy một chút mà thôi. Nếu có cơ hội, thì tôi vẫn sẽ làm lại hành động này một lần nữa.

Tôi không kịp phản ứng, thật sự Asahi hành động rất nhanh. Giống như cách loài rắn tấn công con mồi, chỉ trong một tích tắc đã bị bắt lại, không thể phản kháng.

Tôi chỉ nhớ được, lúc mà tôi đang nhìn vào đôi mắt màu đen tuyền của anh ấy để ra điều kiện, thì giây tiếp theo môi của chúng tôi đã chạm vào nhau rồi.

Cảm giác được chạm vào sự mềm mại đó, thật sự rất gây nghiện.

Tôi vòng tay qua cổ, ôm lấy Asahi. Để mặc cho anh ấy dẫn dắt tôi vào nụ hôn sâu giống như anh ấy mong muốn. Đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào cánh môi, lần theo kẽ hở len lỏi vào bên trong bắt đầu tìm kiếm.

Mặc kệ việc không khí trong buồn phổi liên tục bị rút đi đến cạn kiệt, tôi vẫn không muốn dừng lại việc này.

“Em đúng là liều mạng…”

Asahi cố gắng tách tôi ra khỏi anh ấy trước khi tôi ngất đi vì thiếu khí. Đầu óc thật sự rất mơ hồ, trong chốc lát, tôi đã không thể phản ứng, cũng không không thể trả lời anh.

Anh ôm tôi vào lòng, đi về phía giường ngủ. Sau khi để tôi yên ổn nằm xuống cái ổ quen thuộc mà tôi tạo ra trên giường, anh ấy mới cẩn thận nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Sao lại nhìn em như vậy?”

Tôi lại như cũ, đưa ngón tay chạm vào khuôn mặt của anh. Đầu ngón tay lạnh lẽo ma sát vào làn da ấm áp của đối phương, cố gắng níu kéo một chút ấm áp cho riêng mình.

Asahi không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi.

“Cửu Ngọc, em có thích anh không?”

Có vẻ như, trong cuộc tình này không phải chỉ có một mình tôi cảm thấy bất an.

Thì ra Asahi cũng vậy.

Vậy thì tôi biết phải làm sao mới phải đây?

Tôi ngập ngừng nhìn Asahi, lời nói ra đến cửa miệng thì lại nuốt vào. Tôi không biết phải nói thế nào, hay phải dùng từ nhưng thế nào cho đúng nữa.

Rõ ràng là rất thích,

Rõ ràng là rất yêu,

Nhưng lại không thể nói ra thành lời được.



Tôi không thể trả lời, chỉ có thể rúc vào trong lòng anh ấy như con mèo nhỏ. Tôi vòng tay qua eo cố gắng dán chặt người mình dính vào người anh. Trong cổ họng phát ra mấy tiếng rên hừ hừ như muốn cảnh cáo.

“Anh hiểu rồi. Anh cũng yêu em lắm. Nhưng mà là chính bản thân anh yêu em, cho dù em không yêu anh…”

“Em yêu anh mà… Rất yêu anh…”

Tôi giấu mặt mình vào lồng ngực anh, bắt đầu nói ra những lời luôn cất giấu trong lòng. Không phải là không thể nói, chỉ là vẫn chưa đến thời điểm thích hợp mà thôi.

“Anh biết, chỉ là anh không đủ tự tin vào bản thân mình cho lắm… Đối với anh mà nói, em là điều không thể thay thế được. Em là ánh Trăng sáng duy nhất, là niềm an ủi duy nhất mà anh tìm thấy khi bản thân cứ mãi quanh quẩn trong sự sợ hãi…”

“…”

“Em là ánh sáng thuần khiết và rực rỡ nhất, em luôn toả sáng rạng rỡ theo cách riêng của mình. Cho dù… dòng thời gian đã bào mòn em một cách tàn nhẫn, nhưng em vẫn luôn xinh đẹp bỏ mặc tất cả…”

Nếu như có thể được ngắm nhìn một lần nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ, khoảnh khắc lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Khi đó, có phải vì chúng tôi còn chưa kịp bắt đầu nên đến lời tạm biệt cũng không thể nói ra hay không…

Tôi mơ hồ tỉnh dậy vào nữa đêm, không phải do tôi khó ngủ, cũng không phải do tôi gặp ác mộng.

Chỉ là cứ tự nhiên mà tỉnh lại như vậy thôi.

Giống như thói quen vậy, cứ tự nhiên mà lặp lại hành động một cách vô thức, không thể nào tự chủ được.

Tôi nhìn Asahi đang nằm ngủ bên cạnh, suối tóc đen mềm mại nổi bật trên chiếc vỏ gối màu sáng, cảm giác nếu luồn tay vào đó, thì sẽ giống như đang cho tay xuống dòng suối trong vắt, mát lạnh vậy.

Tôi vén lại mái tóc dài của mình, nhẹ nhàng cúi người hôn lên vầng trán của anh ấy. Cái cảm giác lưu luyến khắc sâu vào tận xương cốt, đau đến nghẹt thở. Tôi vốn định sẽ ra ngoài ban công một lát, nhưng mà, nhìn thấy anh ấy thì tôi lại không nỡ rồi đi.

Anh ấy, thật sự đang có một giấc ngủ ngon.

Lồng ngực phập phồng, hơi thở rất đều, cảm giác thật yên bình.

Sự hỗn loạn trong lòng tôi theo nhịp thở của anh ấy, cũng đã bình ổn hơn nhiều.

Tôi gối đầu lên lồng ngực của anh, cẩn thận nghe nhịp tim của anh đang đập. Chỉ muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy, được rúc vào trong lồng ngực của anh, được anh ôm vào lòng, được anh yêu thương.

Người không ở bên cạnh, trong lòng tôi đã đau khổ biết bao…