Mặt Trăng

Chương 38: [Ngoại truyện] Trăng dưới nước là Trăng của trời



“Anh trễ quá đấy Yoshiki…”

“Xin lỗi, tàu điện chổ anh đến trễ. Để em phải đợi, Masato đâu rồi?”

“Anh ấy đi mua nước cho em, sợ anh đến không thấy ai nên em ở đây đợi.”

“Chà, bình thường thì giữ khư khư bên cạnh, bây giờ lại dám thả em ra ngoài một mình sao?”

Tôi nhanh chóng tránh khỏi bàn tay đang đưa đến với ý định vò đầu mình. Ishika Yoshiki là bạn thân của anh Hanzawa và anh ba.

Tuy là anh ấy khá tốt, nhưng thật sự cho dù có nhiều ưu điểm hơn nữa tôi vẫn không thể thay đổi được sự thật là tôi không thích anh ấy.

“Anh mà chạm vào em thì em sẽ mách anh trai em đấy.”

Tôi đứng nhích qua một bên, cố gắng cách xa Yoshiki một chút. Vậy mà lại vô tình nhìn thấy, bên cạnh anh ấy còn có người khác.

Trong lòng tôi nhanh chóng dâng lên con sóng của sự bất an, tôi nắm chặt lấy cổ áo khoác, cố gắng kéo sát hai vạt áo lại với nhau.

“Em định mách với anh trai nào của em hả Tần Cửu Ngọc?”

Nhìn khuôn mặt của Yoshiki lúc này, tôi thật sự chỉ muốn đạp cho anh ấy một cái. Nếu không phải vì tôi đã hứa với anh ba là sẽ không gây chuyện, thì chắc chắn tôi sẽ đè Yoshiki ra mà đập một trận.

“Anh trai ruột thì không có, bây giờ chỉ có bạn thân của anh trai thôi. Được không?”

Anh Hanzawa cầm theo hai ly nước trên tay, bước nhanh tới đứng chắn phía trước của tôi. Khỏi phải nói, tôi mừng như đứa trẻ nhìn thấy mẹ đi chợ về, vội vàng nắm lấy áo khoác ngoài của anh.

“Ha, mày với Phong Diệt cứ bảo bọc nhóc ấy như vậy thì chừng nào cái chứng sợ người lạ của Cửu Ngọc mới khá lên được đây hả Masato?”

“Cái đó không cần mày lo, điểm yếu này của Cửu Ngọc mà khắc phục được thì tao sẽ thành đồ bỏ đi mất.”

Tôi nhận lấy ly trà Angelica từ tay anh, cảm giác khá mát nhưng bên trong ly lại không có đá. Tôi tròn mắt nhìn anh một lúc, sau đó mới chú tâm vào ly trà đang dần nóng lên trong tay.

“Em không cần để ý đến Ishi, ở bên cạnh anh là được.”

“Vâng ạ.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, một tay cầm ly trà, tay còn lại thì nắm lấy tay anh ấy.

“Xém chút nữa quên mất, đây là em gái của anh - Reina Yoshiki. Hai đứa bằng tuổi nhau, có thể sẽ trở thành bạn tốt đấy.”

Tôi trốn sau lưng anh Hanzawa nhìn trộm em gái của anh Yoshiki, cảm giác giống như, tôi đã từng trải qua khung cảnh này rất nhiều lần rồi vậy.

“Chào anh Masato, lâu lắm rồi mới gặp anh.”

“Chào Rei, lâu rồi không gặp.”

Thì ra, hai người họ đã thân thiết với nhau lâu như vậy rồi…

Còn có thể gọi tên nhau rất thoải mái…

Cái cảm giác ganh tỵ này là gì đây chứ?

…You’re so beautiful that I’m afraid…

…I still cannot believe all of this…

…For it feels like a dream and so unreal…

Tôi nằm mơ màng trên chiếc võng lưới trắng mắc giữa hai dây dương biển, tiếng lá kim xào xạc trong gió, tiếng cát lạo xạo bên dưới chân, tiếng sóng biển vỗ bờ dịu dàng như một bài hát ru êm đềm.

Giấc mơ lúc nãy, là như thế nào nhỉ…

Tại sao, tôi lại nhớ về chuyến đi chơi lúc đó…

…Butterfly, like a butterfly…

…As if butterfly, gracefully to the sky, you fly…

…Butterfly, like a butterfly…

…You soar up so high, leaving me alone, you fly…

“Tần Cửu Ngọc, còn thức nữa thì ngày mai em sẽ muộn học đấy, nhanh đi ngủ đi.”

“Vâng!”

Tôi uể oải tắt đi máy tính, chui vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ. Tôi chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp hơn hai độ, leo lên giường ôm điện thoại lướt twitter một chút, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có như vậy.



Tôi ném điện thoại sang một bên, nằm lăn trên giường đến khi drap giường nhàu nhĩ, chiếc chăn mùa hè màu xanh da trời nhạt đã rơi khỏi giường hơn một nữa, chỉ mới là giữa tháng năm sau lại nóng đến muốn giết người như thế?

Tôi cứ tiếp tục nằm lăn như thế, một vòng rưỡi đã lăn hết cái giường. Giường không rộng nhưng tại sao tôi lại luôn cảm thấy trống trải, cảm tưởng như cái giường này rất rộng dù có lăn bao nhiêu vòng cũng không hết. Lăn thêm một lúc tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

“Tần Cửu Ngọc, còn nằm nữa là chúng ta sẽ trễ học đấy!”

“Em dậy rồi!!!”

Thật là, chỉ còn hai hôm nữa là nghỉ hè sao trường không cho chúng tôi nghỉ quách cho rồi còn đày đọa nhau làm gì không biết. Tôi ngáp ngắn ngáp dài bước xuống lầu ngồi vào bàn ăn sáng.

Lấy một miếng sandwich phết một chút bơ đậu phộng rồi để sang một bên, tôi lấy tiếp một cặp sandwich khác kẹp trứng ốp lếch cùng vài miếng thịt xông khói cho vào ngăn trên cùng của hộp cơm trưa, uống vội cốc sữa, đeo balo lên vai rồi hướng cửa đi ra.

“Con đi học đây!”

“Nhớ cẩn thận đấy.”

“Vâng.”

Vẫn còn chưa đến bảy mà trời đã nắng và nóng như sắp mười hai giờ trưa rồi. Tôi uể oải đợi anh ba dắt xe đạp ra

khỏi cổng, để hộp cơm trưa vào giỏ xe, xốc lại balo trên vai rồi yên vị ngồi trên xe để anh trai chở đến trường. Mùa hè rất nóng, cả tôi và anh trai đều từ bỏ chuyện đi bộ để đi học dưới cái thời tiết oi bức này.

Chỉ cần hết ngày hôm nay và ngày mai nữa thôi, tôi sẽ được thoát khỏi cái khung giờ sinh học chán ngắt, luôn lặp đi lặp lại.

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhưng mà lại chỉ có chưa đến hai mươi ngày vào mùa xuân, sau mươi ngày vào mùa hạ và hai mươi ngày vào mùa đông để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đến trường, về nhà học bài rồi làm bài, đến lớp học thêm, lớp tiếng anh và còn cả lớp năng khiếu rồi cuối cùng là thi cử.

Tại sao cứ thích chèn ép nhau mới được nhỉ?

Tuy là nói như thế nhưng bản thân lại chẳng có cách nào từ chối cái vòng xoay luẩn quẩn này, có khi nào bạn cảm thấy cô đơn?

Có khi nào bạn cảm thấy chán ghét cái cuộc sống này?

Đến một lúc nào đó, bạn sẽ phẫn nộ và nghẹn ngào hỏi thế giới này, tại sao nó vẫn tiếp tục chuyển động, kéo theo bạn, xoay xoay và xoay vòng mãi.

Bỗng nhiên nghĩ như thế, nó lại khiến tôi mệt mỏi và cô đơn.

“Yo, Cửu Ngọc sớm nhỉ?”

“Cậu chẳng sớm hơn tớ còn gì?”

Chuuya nhìn tôi cười trừ một cái, từ chỗ cậu ta ngồi cách tôi vừa vặn hai cái bàn, không quá gần cũng không quá xa. Cậu ta có thể xem là người bạn duy nhất trong lớp chịu khó nói chuyện với tôi.

Tôi là một chàng trai thuộc hệ mèo, hơn nữa cũng không thích cùng người không thân quen nói chuyện nên rất khó kết bạn.

Chuuya cũng có thể xem là một người bạn tốt tuy là tính cách có hơi nghịch ngợm một chút nhưng vẫn có thể chơi cùng được.

“Đã biết gì chưa? Sau hôm nay là chúng ta được nghỉ hè rồi đấy!” - Chuuya nhìn tôi đuôi mắt hơi cong lên vui vẻ nói.

“Không phải vẫn cần học hết ngày mai mới được nghỉ sao?” - Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy hỏi lại, chẳng phải đã thông báo học hết tuần này mới được nghỉ hay sao?

Sao tự nhiên lại được nghỉ sớm hơn một ngày?

“Đây là tin nội bộ tớ nghe được khi lúc nãy đi ngang qua phòng giáo viên. Tuy nhiên, sẽ nhập học sớm hơn một tuần.”

“Đùa nhau chắc???”

Tôi đập mạnh cuốn sách giáo khoa xuống bàn trong lòng bỗng dâng lên sự uất ức.

Đùa nhau sau?

Học sớm hơn một tuần?

Đi học hè thôi cũng đã muốn chiếm hết hơn một nữa thời gian nghỉ hè, nay kỳ nghỉ còn bị rút mất một tuần có phải là không muốn cho nhau sống nữa không???

“Bình tĩnh nào, cậu làm gì mà cáu lên thế?”

“Như thế còn không thể nổi giận? Cậu nghĩ như thế là bình thường sao?”

“Tớ còn chưa nói hết, sau khi học một tuần sẽ được nghỉ bù hai tuần. Thế nào hài lòng chứ?”

Chuuya bước đến bên cạnh tôi vỗ nhẹ vai.

Tôi chắc điên mất rồi, từ khi nào lại thiếu kiềm chế cảm xúc như vậy? Hay nói đúng hơn tôi chỉ bộc lộ cảm xúc thật của bản thân trước mặt Chuuya?

Có thể lắm, vì ngoài cậu ta trong lớp tôi cũng không thân thiết với ai.



Tôi nằm ngục xuống bàn, bữa sáng đem theo cũng không muốn động vào nữa. Tôi nổi nóng vì cái gì chứ?

Chẳng qua là được nghỉ trước một ngày và nhập học sớm hơn một tuần thôi mà chuyện này đối với học sinh mà nói chẳng thường hay xảy ra còn gì.

Đầu tôi chắc là có vấn đề rồi.

…I still cannot believe all of this…

…Don’t go away and disappear…

…Will you stay here by my side?..

Chắc chắn là đầu óc của tôi đã bị hỏng ở đâu mất rồi.

…I wanna see it all…

…I wanna feel it all…

…Eventhough it’s not what I want…

…You’re the only one that I can see…

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Sau khi bốn người chúng tôi đã ổn định chổ ngồi trên tàu cao tốc, tôi mới từ tốn hỏi xem địa điểm đến là ở đâu.

Có lẽ, tôi lại mắc lỗi rồi.

“Nhóc con này cũng dạn thật đấy, em cứ như vậy đi theo người lạ mà không hề có một chút đề phòng nào như vậy sao?”

Anh Yoshiki lại không nhịn được, bắt đầu châm chọc tôi, cả người anh ấy không ngồi yên được, cứ lắc lư không ngừng… nhìn anh ấy cứ như con lật đật vậy.

“Anh ba dặn em chỉ cần đi chung với anh Hanzawa thôi, còn địa điểm thì anh ấy không nói.”

Tôi quay sang nhìn anh Hanzawa đang ngồi bên cạnh, rồi ngoan ngoãn cúi đầu kiểm tra điện thoại. Định vị và ứng dụng giám sát an toàn đều được bật, cho dù tôi gặp phải chuyện gì, mọi thông tin cũng đều sẽ được gởi về cho gia đình.

“Hê~ cuối cùng là mày đã làm gì để lấy được lòng tin của của Phong Diệt mà người ta dám giao luôn cục cưng cho mày vậy hả?”

“Mày ồn quá Ishi.”

Anh Hanzawa giúp tôi bóc vỏ mấy quả trứng gà mà mẹ đã gói theo cho tôi sáng nay, còn có cả khoai lang nữa. Tôi đem chia cho anh Yoshiki và em gái anh ấy một ít, rồi sau đó mới tập trung vào phần của mình.

Do tiêu hoá kém, nên tôi thường không ăn lòng đỏ trứng. Chuyện này trừ người nhà ra thì cũng chỉ có một vài người bạn thân thiết của tôi như Chuuya hay Bailing, còn lại thì chẳng có ai biết nữa cả.

“Cậu… không ăn lòng đỏ trứng sao? Kén ăn thật đấy…”

Tôi dừng lại động tác tách trứng dở dang trên tay, ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Bây giờ lại thật mong bản thân thật sự mang giới tính nữ, nếu không lúc tôi ra tay đánh người sẽ mang tiếng sử dụng bạo lực với phụ nữ mất.

Tôi đặt lại quả trứng đang tách dở dang xuống cái chén nhỏ mà tôi đem theo. Điều chỉnh lại tư thế của mình, nhìn cậu ta một lúc rồi mới bắt đầu nói.

“Cậu, thiếu tế nhị thật đấy. Cho dù tôi còn không phải thật sự là một cô gái, nhưng mà cái cách cậu nhận xét thói quen ăn uống của người khác thật là bất lịch sự.”

Cô nàng kia, có vẻ đã bị phản ứng của tôi doạ đến mức không biết nên đáp trả như thế nào, vội vàng quay sang kéo áo anh trai.

Nhưng mà, anh Yoshiki lại không có phản ứng gì.

Tôi vốn không quen nhẫn nhịn.

Từ nhỏ đến lớn, tôi được dạy, chỉ cần không phải là chuyện ảnh hưởng đến kinh tế gia đình thì tôi không cần phải nhịn, mọi chuyện còn lại đội ngũ pháp lý của tập đoàn sẽ lo.

Lâu dần, tính cách của tôi cũng bị ảnh hưởng với sự ỷ lại vì có người chống lưng. Càng nói thì câu từ sẽ càng quá đáng. Có lúc sẽ quá đáng đến mức ép nhau động đến pháp luật.

Nhưng tôi biết, bọn họ không dám.

Vì căn bản, bọn họ còn chẳng thể gọi nổi một luật sư để lo thủ tục cho mình.

“Em ăn cái này trước, còn cái này để anh bóc cho.”

“Ồ, em cảm ơn ạ…”

Anh Hanzawa đưa cho tôi hai nữa lòng trắng trứng đã được loại bỏ lòng đỏ, còn tiện tay lấy luôn cả quả trứng tôi đáng tách dở dang lúc nãy.

“Phong Diệt bận chuyện gì mà lại không thể đi cùng một lượt với em vậy, Cửu Ngọc?”

“Anh trai em sắp có trận đấu giao hữu, gần đây phải luyện tập và siết hạng cân rất nghiêm khắc. Huấn luyện viên sẽ không để cho anh ấy nghỉ bất kỳ buổi tập nào đâu.”

Tôi từ tốn ăn phần lòng trắng trứng mà anh Hanzawa vừa đưa cho, chỉ mới ăn được một nữa thì anh trai của tôi đã gọi điện đến để nói dong dài rồi.