“Chỗ em đi thi gần trường anh, được thì anh đón em luôn.”
“Không cần đâu, phiền anh lắm.”
Tôi nhét vội miếng bánh bao còn lại vào miệng, cẩn thận nhai cho nát ra một chút rồi mới nuốt. Uống thêm được nữa ly sữa rồi lại nhanh chóng ôm cặp sách chạy theo anh hai.
Tôi mở cửa ghế phụ lái rồi trèo vào, để cặp xuống khoảng trống phía trước ghế, kéo chốt dây an toàn rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
“Hai đứa vẫn còn giận nhau à?”
“Em á? Giận ai cơ?”
Tôi hơi quay đầu sang nhìn anh hai với ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Tôi hơi rụt người lại rồi ho khan một tiếng, cố gắng che giấu dáng vẻ chột dạ của bản thân.
Cũng không hẳn là giận, mà chỉ là bắt đầu cảm thấy phiền.
“Lần này em không muốn thỏa hiệp nữa à? Anh nhớ hồi nhỏ, chỉ có Natsu giận em chứ chưa thấy em giận Natsu bao giờ.”
Tôi không trả lời, chỉ ậm ừ một lúc rồi thôi. Tôi không muốn nói thêm về vấn đề này, nhất là trước cuộc thi khá quan trọng lần này.
Nếu bây giờ tôi ôm việc này vào người, thì tôi sẽ không còn đủ sức để làm gì nữa cả.
“Tần Cửu Ngọc, em không định sẽ trốn tránh cả đời đấy chứ?”
Giọng của anh hai bắt đầu đanh lại, tôi có chút chột dạ, vội vàng ngồi thẳng lưng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Con đường đi đến trường hôm nay thật dài.
“Em sẽ suy nghĩ cẩn thận…”
“Anh không muốn gây áp lực cho em. Nhưng em phải nhớ, chúng ta là anh em ruột thịt, cho dù có xung đột, có giận dỗi thì cũng chỉ là chuyện trước mắt mà thôi, cũng không thể giận nhau cả đời. Anh và Phong Diệt cũng chỉ mong em có thể sống vui vẻ, dù là chuyện gì thì vẫn sẽ có tụi anh chống lưng cho em.”
Xe đã dừng lại trước cổng trường được một lúc, vẫn còn chưa đến giờ tập trung nên tôi cũng không vội xuống xe.
Tôi hơi ngước mắt lên nhìn anh hai, nếu xét về mức độ thân thiết thì mối quan hệ giữa tôi và anh hai không thể nào giống với mối quan hệ giữa tôi và anh ba được.
Tuy là lúc nhỏ chúng tôi đã từng thân thiết…
Khoan đã, tôi và anh hai đã thân thiết với nhau như thế nào?
“Thi tốt nhé, thỏ con. Không được giải cũng không sao, anh hai sẽ nuôi em.”
Anh hai giúp tôi mở khóa dây an toàn, xoa đầu tôi một chút rồi mới mở khoá cửa an toàn của xe. Tôi do dự một lúc, sau cùng vẫn lựa chọn nhoài người sang ôm anh hai một lúc rồi mới xuống xe đi vào trường.
Dù sao đi nữa, tôi cũng sắp phải quên hết tất cả những chuyện này rồi.
Tôi vào phòng học tăng cường mỗi buổi chiều để đợi điểm danh, sau đó lại di chuyển ra xe buýt của trường để đến địa điểm thi. Lần này, trường tôi tham gia tất cả các môn của khối tự nhiên.
Nếu không phải do môn hoá và môn sinh thi cùng một lượt thì chắc tôi đã được giáo viên đốc thúc ôn tập và thi cả hai môn rồi.
Tôi đứng bên cạnh Shou nói chuyện linh tinh một lúc, đến khi có một nhóm trường khác đi vào sảnh thì chúng tôi mới hơi ngước mắt lên nhìn, vậy mà lại là trường của Bailing.
Cậu ấy rất nhanh đã nhìn thấy tôi trong dòng người, tôi cũng rất nhanh đã nhìn thấy cậu ấy. Chỉ nhìn nhau một cái rồi lại việc ai nấy làm.
Sau khi thi xong thì lại tính tiếp vậy.
Tôi cũng không rõ tâm trạng của bản thân lúc này cho lắm, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng một khoảng rất lớn mà thôi.
Tôi xem lại một lần nữa phiếu thi và thẻ học sinh, sau đó tôi và Shou tách ra để đi đến khu vực thi riêng biệt của từng môn.
Việc kiểm tra diễn ra khá nhanh chóng, hơn một nửa số thí sinh đều đã vào phòng thi và ổn định chỗ ngồi, tôi cũng không ngoại lệ.
Thời gian trống cho việc chờ đợi đó thật sự rất nhàm chán.
Tiếng chuông thông báo giờ thi vừa vang lên thì tiếng giấy sột soạt cũng vang khắp cả căn phòng yên tĩnh. Tôi cũng không vội, lật tờ đề thi xem qua một lần, dùng bút chì đánh dấu và phân loại câu hỏi cơ bản và nâng cao để tránh nhầm lẫn.
Tôi điền đáp án của mấy câu cơ bản vào phiếu trả lời trước, số lượng câu hỏi khá nhiều nên tôi có mất một chút thời gian. Không thể gấp gáp làm mất phần điểm có thể nằm gọn trong tay như này được.
Nếu như Asahi biết được, là tôi cố tình làm mất phần điểm này, chắc chắn hình phạt sẽ còn đáng sợ hơn việc bị giáo viên “lên lớp” nữa.
Đúng như dự đoán, tôi đã gặp phải phần mà bản thân sợ nhất trong đề thi rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào phần tóm tắt đề trong giấy nháp mà tôi vừa viết ra, trong đầu lùng bùng một đống tơ vò, hoàn toàn không thể suy nghĩ được một chút gì.
Tôi dùng bút chì khoanh lại câu đó trên tờ đề, quay đi xử lí câu bài tập lớn bên dưới. Hoặc là cố gắng làm những câu còn lại nhanh một chút để còn có thời gian cho nó, hoặc là chấp nhận mất điểm.
Bỗng nhiên tôi rùng mình ớn lạnh, nếu như để Asahi biết tôi có suy nghĩ này trong đầu thì anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi.
Trong phòng thi vô cùng yên lặng, ngoài tiếng giấy sột soạt và tiếng đầu bút bi di chuyển trên mặt giấy thì cũng chỉ có tiếng gót giày của giám thị coi thi đang chạm xuống mặt sàn.
Tôi ngồi thừ người ra một lúc, cuối cùng vẫn phải quay về xử lý câu bài tập về đồng phân Benzen mà tôi vô cùng không thích kia. Cuối cùng thì, tôi đã học được gì về nó với Asahi thế nhì?
Không muốn nhớ tới…
Thật sự không muốn nhớ tới!
Tôi vật vã một lúc cũng viết xong được công thức hoá học và vẽ vòng Benzen vào trong tờ đề thi, rồi lại dựa vào vị trí của vòng Benzen mà đọc tên.
Tôi tiếp tục quằn quại thêm một lúc nữa để viết cho xong phương trình phản ứng hoá học, cân bằng rồi bắt đầu giải tới những câu hỏi nhỏ của đề.
Tôi rời khỏi phòng thi như người mất hồn, thật sự quá khó rồi.
Biết trước như thế này, thì tôi đã không đồng ý với thầy về việc gia nhập vào đội tuyển hoá rồi.
“Thế nào rồi? Nhìn mày thảm vậy?”
Vừa bước ra đến đại sảnh, thì tôi đã nhìn thấy Shou ngồi đợi ở khu vực được bố trí cho các trường. Bởi vì sợ bản thân sẽ sửa bài linh tinh nên sau khi làm xong tôi ngay lập tức nộp bài để tránh cái sự sai lầm không đáng có.
“Nếu điểm của tao mà đủ để đi thì tỉnh, thì đúng là ông bà phù hộ.”
“Đừng có bi quan như thế, sức học của mày thế nào chẳng lẽ tao lại không biết à?”
Tôi bước về phía Shou, ngồi xuống ghế trống bên cạnh rồi dựa vào người cậu ấy, bắt đầu than vãn. Shou cũng không để tâm nhiều lắm, tiếp tục bận việc của chính mình, nói chuyện với tôi cũng chỉ có đôi ba câu.
“Mày làm gì đấy?”
“Không có gì, trả lời tin nhắn thôi.”
“Của người yêu à?”
“…”
“Là Chuuya đúng không?”
Shou hơi né người ra, màn hình điện thoại cũng tắt đi chỉ còn lại một màu đen kịt. Bởi vì bị mất điểm tựa nên tôi hơi chới với một chút, nhưng cũng rất nhanh đã tự tìm một điểm tựa để chống tay, tránh cho bản thân không bị ngã.
“Vậy là tao đoán đúng rồi.”
Tôi điều chỉnh lại trọng tâm của mình, thoải mái ngồi trên ghế, hơi nghiêng đầu sang nhìn Shou.
Thật ra thì… tôi đã đoán ra được sau lần chúng tôi cùng ngồi ăn ở nhà ăn của trường. Sau khi tôi nhìn thấy cậu ấy và Chuuya có một chút gì đó thân mật hơn bình thường.
Hoặc là từ trước đến giờ họ vẫn luôn như vậy.
“Làm sao mày biết?”
Shou nắm chặt điện thoại trong tay, cảm xúc trên mặt của cậu ấy đang biểu hiện rất linh động. Có ngạc nhiên, có lo sợ, có hoảng hốt và cả sự xấu hổ.
Tôi bình tĩnh đứng dậy, đi về phía tủ giữ đồ để lấy balo của bản thân. Cầm điện thoại trong tay tôi tìm trong thư viện ảnh một lúc rồi đi đến trước mặt cậu ấy.
“Bạn à, mình có độc thân đâu?”
“Nói như vậy… Những gì trước đó Akira hỏi mày, đều là thật?”
“Lúc nó hỏi, tao có chối tiếng nào đâu.”
Tôi thu điện thoại về, thả balo xuống rồi ngồi cách cậu ấy một ghế.
“Như vậy là mày thật sự đang hẹn hò với…”
“Ừ, tao không hề chối mà. Chỉ là không có nói cho tụi mày biết thôi.”
Tuy là trong sảnh không có mấy người, nhưng với kết cấu mái vòm nên mỗi khi âm thanh phát ra đều sẽ có độ vang nhất định.
Từ đầu đến giờ chúng tôi đều cố gắng đè giọng nói của mình xuống, càng nói càng nhỏ. Shou thận trọng hỏi lại, cảm giác như giọng của cậu ấy sắp bị đè đến vỡ ra rồi.
Tôi bình thản trả lời, sau đó lại nhìn điện thoại, trả lời tin nhắn của anh hai.
“Cái thằng này!!”
Shou vươn tay đẩy vai tôi một cái, tôi cũng không tránh đi.
Chỉ cười trừ một cái cho qua chuyện.
[Mon Soleil: em thi thế nào rồi?]
[Tần Cửu Ngọc: ….]
[Mon Soleil: sao thế? Gặp đá rồi à?]
[Tần Cửu Ngọc: tối nay anh nhớ nhẹ tay nha.]
Tôi đợi một lúc nhưng vẫn không thấy anh trả lời. Số học sinh trong sảnh mỗi ngày một đông. Tôi cũng không xem điện thoại nữa, cất lại điện thoại balo rồi dịch sang ngồi bên cạnh Shou.
Rất nhanh chúng tôi đã nhìn thấy Bailing, nhưng cũng chỉ có thể vẫy tay chào nhau một cái rồi trở lại tập hợp với giáo viên để còn trở về trường.
Buổi thi hôm nay, kéo dài đến hết cả một buổi sáng.
[Mon Soleil: anh sẽ cố gắng. Nhưng em vẫn sẽ khóc đấy, Mặt Trăng nhỏ.]
Thi xong rồi, buổi chiều tôi cũng không cần phải đến lớp ôn luyện. Sau một chuỗi ngày bận rộn, bỗng nhiên lại có ngày nghỉ, tôi thật sự có chút không quen.
Tôi mở cửa ban công, kéo cái ghế yêu thích ra ngoài rồi co chân bên trong lồng ghế. Tôi cứ như vậy mà ngồi ngẩn người suốt cả một buổi chiều.
Cũng chẳng biết lý do tại sao tôi lại hành động như vậy, chỉ là cảm thấy cơ thể sẽ thoải mái hơn khi tôi làm như vậy. Cho nên, tôi lại cứ như vậy mà làm thôi.
“Bé con, em đã ngồi đây bao lâu rồi?”
Khi nghe thấy giọng nói đó, tôi giống như được kéo khỏi mặt nước, đau đớn hít thở từng hơi vô cùng khó khăn.
Bàn tay của Asahi chạm vào trán của tôi, lau đi tầng mồ hôi mỏng vừa rịn ra. Tôi thở gấp từng cơn, cố gắng ổn định lại hô hấp của chính mình.
“Bé con, nhìn anh.”
Tôi vươn tay về phía trước, cả người rời khỏi ghế ngã vào lòng của anh. Cánh tay ôm siết lấy người đối diện, chỉ sợ nếu tôi buông lỏng, dù chỉ một chút thì Asahi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Cảm giác đau đớn tử trong tim lan rộng ra khắp cơ thể khiến tôi không thở nổi, đến cả từng đầu ngón tay cũng đau rát một cách lạ lùng.
“Mặt Trăng nhỏ, đừng sợ. Anh ở đây.”
“Em không chịu nổi nữa, em không muốn mơ nữa, anh để em tỉnh lại đi có được hay không?”