Mặt Trăng

Chương 72: Thật muốn biết lý do tại sao lại như vậy..



Kết quả thi học sinh giỏi hóa thành phố rất nhanh cũng đã được gởi về. Mọi thứ có vẻ tốt hơn tôi dự đoán rất nhiều. Như vậy cũng có nghĩa là sắp tới tôi sẽ lại bận rộn thêm không ít rồi.

“Được lắm đó Tần Cửu Ngọc, vậy mà còn nói bản thân không làm được bài.”

“Im im rồi lại vác giải nhất mà chạy, nếu như mày mà học được cách khoe khoang của Akira chắc phải lấy đủ giải nhất tất cả các môn mất.”

Tôi lại bị Chuuya và Akira quấn lấy, hai người họ vây tôi ở giữa, miệng thì lại liếng thoắng không ngừng khiến đầu tôi ong lên.

Shou rất khó khăn mới có thể tách được con gấu túi Chuuya đang bám chặt trên người tôi xuống, còn Akira thì vẫn phải đợi tôi gõ vào trán mấy cái, cậu ấy mới chịu buông tha cho tôi.

“Tao nói thật, hôm đi thi tao thật sự không làm được bao nhiêu cả. Chỉ là tao sợ lúc thi về sẽ bị anh tao mắng nên mới cắm đầu mà làm thôi.”

Tôi nhanh chóng tránh đi, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Akira. Thời tiết sớm đã vào hè, nhiệt độ bắt đầu nóng lên nên mấy trò ôm ấp này chẳng khác gì cực hình cả.

“Anh trai mày? Tao nhớ anh mày học chuyên vật lý mà?”

“Chuuya, nhà tao có tới ba anh em lận đấy!”

“Tao biết là anh trai nào rồi. Kèm được mày học mà còn chuyên hóa thì chỉ có anh…”

“Biết rồi thì bớt bớt cái miệng lại giùm đi!”

Tôi nhanh tay chặn miệng Akira lại, trước khi cậu ấy kịp nói thêm điều gì đó không nên nói.

Nhưng có lẽ cậu ấy sẽ lại sớm tìm thêm cách để chọc ghẹo tôi mà thôi.

Tiết học tiếp theo của thầy chủ nhiệm nhanh chóng đổi thành tiết thông báo kết quả cuộc thi học sinh giỏi thành phố. Cả tôi và Shou đều được giải nhất, khối xã hội thành tích cũng không tệ, ít nhất tiếp theo thi cấp tỉnh số lượng học sinh đi thi cũng không thay đổi quá nhiều.

Tôi vốn định sẽ nhắn tin báo cho Asahi biết kết quả, nhưng tôi lại cứ chần chừ mãi, cũng chẳng biết lý do tại sao bản thân lại chần chừ.

“Kì thi cấp tỉnh sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau. Trò Tanaka và trò Tần Cửu Ngọc nhớ tự mình ôn tập trước, sau kì nghỉ hè sẽ bắt đầu lớp ôn tập tăng cường.”

Muốn gặp anh ấy quá…

“Vâng ạ.”

Thật sự rất muốn gặp anh ấy…

Sắp tới thi cuối kì rồi, bận rộn chết đi được.

Cả tiết học tiếp theo tôi hoàn toàn không tập trung được, mặc dù vẫn cặm cụi ghi chép nhưng lại chẳng vào đầu được chữ nào. Cả buổi học đã tiếp tục trôi đi đến cuối ngày, buổi tối đành tự về nhà ôn tập lại vậy.

“Cửu Ngọc, lát nữa tan học đi ăn trưa không?”

Tôi dừng hẳn việc đang làm, sau khi kết thúc tiết học, thầy chủ nhiệm liền nhanh chóng không hề thương tiếc mà giao cho tôi một tập đề cương hóa nâng cao để ôn tập lại kiến thức của lớp mười và mười một. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Akira, tay phải thả rơi cây viết chì bắt đầu suy nghĩ.

“Có đi ăn hay không mà mày cũng phải nghĩ nhiều như vậy à?”

“Vấn đề không nằm ở việc có ăn hay không, tao đang nghĩ buổi chiều có nên đi gặp anh ấy hay không.”

Tôi hơi lắc đầu sau đó liền nằm dài xuống bàn, đã hơn ba ngày tính từ đêm hôm đó chúng tôi không gặp nhau rồi. Tôi lại cầm lấy cây bút chì trên bàn bắt đầu chọc đầu bút chì xuống tập đề cương. Nên lấy lý do gì để đi tìm anh ấy đây?

“Mày bị ngốc à? Muốn gặp thì gặp thôi. Cả hai là người yêu của nhau kia mà, có phải là đang cưa cẩm nhau đâu?”

Akira thẳng tay gõ lên trán tôi một cái, tôi ngay lập tức phản kháng nhưng cậu ấy lại nhanh chóng tránh được. Nhưng mà, những gì Akira nói cũng chẳng hề sai. Rõ ràng là người yêu, muốn gặp nhau thì cứ gặp thôi, còn cần phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Sau bữa trưa tôi trở về nhà, lúc đó cũng tầm hai giờ chiều rồi. Trước đó tôi đã nhắn tin cho Bailing, hẹn cậu ấy gặp mặt ở một quán cafe gần trường đại học của anh ba. Không có thời gian để nghỉ ngơi nữa rồi, phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.

Tôi xếp laptop và đề cương vào balo trước, điện thoại cũng cần phải sạc, tai nghe và sạc dự phòng cũng không được quên đem theo.

Tôi mất nữa tiếng để bới tung tủ quần áo của mình lên chỉ để tìm được một bộ phù hợp với thời tiết và “sự kiện” ngày hôm nay. Áo sơ mi cộc tay giả hai lớp màu xanh dương nhạt, phối cùng quần ống rộng màu đen.

Có nên đem theo áo khoác không nhỉ?

Hay là cầm dù thì sẽ thuận tiện hơn?

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc, sau khi suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không biết phải lựa chọn như thế nào thì tôi lại gạt hết đi những sự lựa chọn đó, ôm đồ đi tắm.

“Cậu đã đi chưa?”

“Tóc vẫn chưa khô, tớ còn đang ở nhà.”

Tôi mở loa ngoài của điện thoại rồi để lên giường, còn bản thân thì ngồi dưới thảm lông cẩn thận dùng khăn khô thấm sạch số nước còn lại trên mái tóc đã dài quá vai của mình.

“Gởi tớ định vị, tớ qua đón cậu. Hôm nay tớ đi xe nhà.”

“Được, đợi tớ một lát.”

Tôi gạt màn hình thu nhỏ lại giao diện, chuyển qua LINE gởi định vị cho Bailing. Cũng không quên dặn cậu ấy đợi ở ngoài cổng lớn, tôi sẽ đi bộ ra.

Khi tóc khô hơn phân nữa tôi nhanh chóng thay đồ, cũng không quên việc bôi kem chống nắng, dù sao cũng đã là thói quen, muốn quên thì chắc là khó lắm.

Tôi mang balo lên lưng, xuống dưới nhà mang vội đôi giày thể thao màu be gần cửa tủ nhất. Ban đầu tôi còn đắn đo nên đem theo áo khoác hay đem theo dù, cuối cùng vẫn quên sạch không đem theo gì cả.

Từ nhà đi bộ ra cổng lớn vẫn còn bóng cây nên có thể xem là may mắn. Chứ quảng đường sau khi ra khỏi cổng để đến ga tàu điện ngầm thì hoàn toàn chẳng được bao nhiêu cái cây cả.

Tôi chào bác bảo vệ, sau khi dùng thẻ từ để kiểm tra thì đã nhìn thấy Bailing đang đứng đợi cách đó không xa lắm. Sau khi mọi việc hoàn thành tôi mới thong thả đi về phía cậu ấy.

“May mà tớ đến đón cậu, bằng không với cái thời tiết này thì cậu sẽ bị nướng chín là cái chắc.”

“Phải, may mà có cậu đón. Nếu không thì tớ sẽ thành cá một nắng rồi,”

Tôi kéo cổ áo ra một chút để giảm thân nhiệt, cũng tiện tay tháo balo xuống đưa cho Bailing.

“Cậu thật sự xem một cô gái như tớ thành con trai rồi à?”

Tôi bật cười, đem balo ấn thẳng vào tay cậu ấy rồi đứng ở một bên đợi cậu ấy mở cửa xe.

“Cậu không say xe chứ? Có cần ngồi ghế phó lái không?”

“Không cần, tớ không say xe. Tới du thuyền tớ còn không say.”

Tôi cuối đầu ngôi vào bên trong xe, cẩn thận lùi vào bên trong để Bailing đỡ phải đi vòng sang bên kia. Trong xe vẫn còn một người khác, tôi ngoan ngoãn cúi đầu chào, còn về phần vai vế thì vẫn phải đợi Bailing chủ động giới thiệu vậy.

“Anh hai, cho tụi em qua chỗ này đi. Cũng gần công ty anh mà ha.”

Bailing nhanh chân ngồi vào hàng ghế phía sau cùng với tôi, balo của tôi được cậu ấy để ghế phụ lái phía trước cùng với balo của cậu ấy.

Anh trai cậu ấy sau khi xem xong địa chỉ thì trả lại điện thoại, đợi bọn tôi thắt dây an toàn xong thì nhanh chóng khởi động xe rời đi.

“Bên trường cậu trả kết quả thi rồi chứ? Hạng nhất không?”

“Là hạng nhất, còn cậu thì sao?”

“A, thua Shou chỉ nữa điểm thôi. Nhưng chỉ là thi thành phố nên hạng nhì vẫn được tham gia thi tỉnh.”

“Vậy là giỏi rồi, Bailing của chúng ta vất vả rồi. Lát nữa sẽ mua cho cậu bánh sừng bò cậu thích.”

Tôi xoa đầu cậu ấy, xem như vừa khuyến khích vừa an ủi. Suốt cả quảng đường, anh trai của Bailing không hề nói câu nào, nếu đổi lại là anh hai của tôi, thì chắc là anh ấy đã hỏi loạn lên rồi.

Tôi vẫn nghĩ anh ấy sẽ không nói gi cho đến khi chúng tôi đứng đợi đèn ở ngã tư khi gần đến quán cafe.

“Em, là em trai của Tần Cửu Phong đúng không?”

Tôi có chút bất ngờ khi nghe anh trai của Bailing gọi tên tiếng Trung của anh hai. Tôi hơi khựng một chút sau đó cũng thành thật trả lời, bởi vì cái tên này, trước khi anh hai đi du học thì đã sớm đổi qua tên tiếng Nhật rồi.

“Có ai từng nói với em, là em giống với Tần Cửu Phong lắm không? Ý anh là, về cái cách em chăm sóc người khác…”

“Mọi người thường nói em giống mẹ nhiều hơn, còn về tính cách thì giống ông ngoại ạ.”

“Cả em và Cửu Phong đều giống cô Fuyuki. Đến nơi rồi, nếu lát nữa cần anh đón thì nhớ gọi cho anh, nhớ chưa Bạch Linh?”

“Em biết rồi, anh hai.”

Bailing với tay mở cửa xe sau đó nhanh chóng đẩy tôi ra ngoài. Rồi lại đợi anh trai cậu ấy lấy giúp hai cái balo nặng trịch ở ghế phó lái.

“Nói với anh trai em, anh gởi lời hỏi thăm nhé.”

“Vâng ạ…”

Bailing đưa cho tôi balo của cậu ấy chỉ vì nó nhẹ hơn, sau đó nhanh chóng đẩy tôi đi vào quán cafe trước khi anh trai cậu ấy kịp nói thêm vài câu nữa.

“Cậu nghĩ anh hai tớ và anh hai của cậu có quan hệ gì?”

Trong lúc chọn món Bailing đã không thể im lặng thêm được nữa, liền nhanh chóng bắt đầu buôn chuyện với tôi về mối quan hệ của hai ông anh.

“Nếu là mối quan hệ tớ không hề biết… Thì chỉ có thể là người yêu mà thôi.”

Tôi ghi món của mình vào phiếu gọi món, sau đó thì chuyển qua cho Bailing. Tôi nhìn cậu ấy đang cứng đờ người vì lời tôi vừa nói liền nhanh chóng dúi cây bút vào tay để cậu ấy hoạt động trở lại.

Những chuyện anh hai có thể giấu không nói với cả nhà chỉ có thể là về các mối quan hệ cá nhân trên mức tình bạn của anh ấy.

Bạn bè của anh hai dù họ đã từng gặp hay chưa từng gặp tôi thì tôi đều biết họ là người bạn như thế nào đối với anh trai của mình. Nhưng nếu đó là một mối quan hệ tôi không hề biết, vậy thì mối quan hệ này thật sự không đơn giản chút nào cả.

“Bailing, anh hai cậu bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi mốt rồi, nhà tớ đang gào ầm lên với ông ấy luôn. Ông ấy lớn nhất họ, chưa lập gia đình nên mấy đứa em cũng không dám rục rịch. Nhưng người lớn thì gấp như ngồi trên đống lửa, tết năm nào cũng giục ông ấy nhanh lấy vợ đi.”

Tôi rùng mình khi nghe thấy số tuổi từ miệng Bailing. Nếu như cách nhau nhiều tuổi như vậy thì chắc là tôi đã đoán nhầm rồi.

Tôi lôi laptop và đề cương trong balo ra đặt lên bàn, bắt đầu sắp xếp cái ổ làm bài tập cho riêng mình.

Quán cafe tôi chọn cách trường đại học của anh trai tôi không xa lắm, nếu như tôi đoán không sai thì Asahi có thể thông qua đánh dấu phía sau gáy của tôi để giám sát vị trí và kiểm tra tình trạng sức khỏe của tôi. Nếu ở khoảng cách gần như thế này, thì anh ấy có thể đoán ra được ý định của tôi hay không?