Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 12: Không nhìn thấy gì hết



Lục Mạch tắm xong đi tới ban công, thì nhận được tin nhắn từ Quý Nhiễm.

Cậu tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông, nước chảy từ tóc xuống má, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp đẹp lại không khoa trương, cơ bụng càng khiến hormone nam tính lớn hơn gấp bội.

Nhìn tin nhắn Quý Nhiễm gửi đến, Lục Mạch cười nhạo một tiếng, rồi tiện tay chuyển tiếp cho Dương Chi.

Sau đó cậu mặc kệ trên người vẫn còn ướt mà bước đến ngồi xuống sô pha, Tiểu Hoa Chi lại kêu meo meo chạy tới, nhẹ nhàng nhảy lên người cậu, nằm cuộn lại như quả bóng.

Lục Mạch chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt nhắm lại, không để ý tới.

Cuối cùng bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhìn đồng hồ, vậy mà bất tri bất giác cậu đã ngủ được nửa tiếng, Tiểu Hoa Chi vẫn còn đang vùi trên người cậu, trong cổ họng nó phát ra tiếng “grừ grừ” dễ nghe.

Tiện tay đặt Tiểu Hoa Chi trên sô pha, Lục Mạch đứng dậy đi mở cửa.

Nhìn màn hình liên lạc video ở cửa, bóng dáng của Dương Chi xuất hiện, cô mặc một bộ quần áo rộng rãi màu trắng, trên đầu còn đeo băng đô rửa mặt nơ bướm, nhìn có chút đáng yêu.

Bất giác liếc nhìn mình từ trên xuống dưới, Lục Mạch vờ như không để ý rồi ra mở cửa.

Dương Chi nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức mỉm cười nói, “Lục Mạch, cậu… A a a a a!!!”

Giọng nói dần chuyển thành tiếng hét chói tai kèm theo vài câu nói không rõ cảm xúc.

Chết tiệt, dáng người Lục Mạch con mẹ nó thật quá đẹp!

Trong đầu Dương Chi nghĩ như vậy, nhưng miệng lại hét lên, “Tại sao cậu lại không mặc quần áo?”

Một bên vừa hét một bên theo kẽ hở ngón tay vừa lén nhìn trộm cơ bụng của Lục Mạch, con mẹ nó, quá đẹp!

Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một đống từ ngữ không nói nên lời.

Lục Mạch còn chưa kịp nói chuyện thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, theo bản năng, cậu vươn tay kéo Dương Chi vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

Ôn Đào đang đắp mặt nạ, mở cửa nhìn ra ngoài, trong hành lang không một bóng người, lập tức có chút ngơ ngác, “Vừa rồi mới nghe thấy tiếng hét mà, hay là mình nghe nhầm?”

Ôn Đào khó hiểu, gãi gãi tóc rồi đóng cửa lại.

Dương Chi cảm giác mình bây giờ đang gặp nguy hiểm, Lục Mạch dồn cô về phía cánh cửa, cánh tay vòng qua eo cô thật chặt, bầu không khí dần trở nên mập mờ.

Thậm chí hạ tầm mắt xuống là có thể thấy chiếc khăn tắm quấn vô cùng lỏng lẻo quanh hông cậu, cảm giác có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

Lục Mạch nhận thấy ánh mắt của Dương Chi, cười khẽ, “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

“Không, tôi không nhìn thấy gì hết.” Dương Chi vội vàng nhìn sang chỗ khác, đầu xoay sang một bên, muốn đẩy Lục Mạch ra, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào làn da cậu, chỉ cảm thấy như bị điện giật, trái tim run lên, lập tức thu tay về.

“Chuyện đó, cậu có thể cách xa tôi một chút không? Nam nữ thụ thụ bất thân.” Dương Chi vụng trộm nuốt nước miếng để giảm bớt căng thẳng.

“Chúng ta đã hôn nhau.” Giọng nói của Lục Mạch có chút ý cười.

“Ai hôn cậu, đó là cậu bắt ép người khác! Chuyện kia không tính!” Dương Chi lập tức xoay đầu lại phản bác, đập vào mắt chính là con ngươi thâm thúy, như muốn hút cô vào trong.

Dương Chi vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy khát nước.

Lục Mạch lại đè Dương Chi về phía trước, khí thế ngày càng lớn, cô tựa như ngửi thấy mùi hương nam tính phát ra từ người cậu.

“Quên đi.” Lục Mạch vừa nói, hơi thở phả bên tai cô khiến da đầu cô tê dại, chết tiệt, người này lại dùng mỹ nam kế!

Dương Chi đối với những người đàn ông đẹp trai còn có sức chống cự, nhưng đây vừa đẹp trai dáng người lại còn hoàn mỹ thì sức chống cự đã giảm đi còn một nửa.

Lục Mạch dường như cảm thấy chưa đủ, lại nói tiếp, “Tôi đã nhìn cơ thể cậu, eo bên phải có một vết bớt hình bông hoa.”

Dương Chi sửng sốt, “Chết tiệt, làm sao cậu biết được?”

Lục Mạch đứng thẳng người, nhìn vẻ mặt không dám tin của Dương Chi, hơi nhướn mày, mang theo ý cười nói, “Trước đây chúng ta đã làm tất cả những thứ nên hay không nên làm.”

Dương Chi cảm thấy chân mềm nhũn, “Tôi về trước đây.”

Nói xong tay mò tìm nắm cửa, chuẩn bị mở cửa ra về.

Lục Mạch nhẹ nhàng vươn tay kéo lại, Dương Chi không chút phòng bị đã bị cậu ôm vào lòng.

“A a a!!” Phản ứng Dương Chi quá dữ dội, như là bị ai đó dùng kim đâm vào cơ thể, cách một lớp vải mỏng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và cơ bụng săn chắc của Lục Mạch một cách rõ rệt.

Lục Mạch chưa kịp làm gì thì đã bị tiếng hét của Dương Chi gần như xuyên thủng màng nhĩ, hai tay cậu vừa nơi lỏng một chút, người trong lòng đã hét lên và chạy ra ngoài.

Nếu là trước khi trùng sinh, Lục Mạch vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô chưa từng yêu đương, nhưng bây giờ linh hồn cậu đã là một người đàn ông trưởng thành, nói thật, nhịn lâu như vậy cậu bắt đầu lo lắng bản thân có vấn đề gì rồi.

Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, Lục Mạch nhớ tới hành động vừa rồi của mình, không khỏi đỡ trán, xem ra Dương Chi sẽ lại định trốn tránh cậu rồi.

Dương Chi trở về chỗ ở của mình, hai chân mềm nhũn rồi ngồi phịch xuống đất.

Ôn Đào tháo mặt nạ xuống, thấy vẻ mặt Dương Chi đầy hoảng sợ thì vội vàng chạy đến, cau mày hỏi, “Sao thế, có chuyện gì đã xảy ra à?”

Đôi mắt của Dương Chi gần như không có tiêu cự, “Đào.”

Ôn Đào, “Ừ?”

Dương Chi đột nhiên che mặt, suýt chút nữa khóc, “Cơ thể tớ không còn trong sạch nữa rồi!!!”

“??” Suýt chút nữa Ôn Đào cho rằng mình nghe lầm, ra vẻ không tin được với bộ dạng của Dương Chi bây giờ, “Vài phút trước cậu đến gặp Lục Mạch sao?”

Dương Chi gật đầu rồi lại lắc, “Cậu ấy nói tớ có một vết bớt ở bên phải eo.” Màu sắc vết bớt này rất nhạt, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được, trước đây cô và Lục Mạch đã tiến triển đến mức này sao!

Ôn Đào không khỏi giật mình, “Vậy cậu ta hành động cũng nhanh thật đó.”

Lục Mạch nhà bên đột nhiên hắt xì, thời tiết dần dần chuyển lạnh, xem ra cậu không thể quấn khăn đi lung tung trong phòng được nữa.

Dương Chi ngơ ngác liếc nhìn Ôn Đào, đại não chết máy, thật lâu sau, não cô mới hoạt động lại, “Chết tiệt, cậu… cậu đang suy nghĩ gì vậy hả? Sao cậu lại nghĩ xấu xa như vậy chứ, Đào Tử, trước kia cậu không phải người như thế?”

Ôn Đào mỉm cười, “Không, tớ chính là người như vậy.”

Sau đó lại gõ vào trán Dương Chi, “Vậy sao cậu lại nói cơ thể không trong sạch nữa?”

Dương Chi cau mày nghĩ ngợi, không thể giải thích rõ ràng được, chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Ôn Đào thấy cô không nói gì, lại hỏi, “Cậu ta nhìn thấy cơ thể cậu rồi sao?”

“Không có!” Liên quan đến sự trong sạch của mình, Dương Chi đáp lại rất nhanh.

“Vậy vì sao cậu ta biết eo phải cậu có vết bớt?”

Dương Chi lại im lặng, lắc lắc đầu, rồi bất lực tiếp tục thở dài.

Ôn Đào khoanh tay, mắt nhìn xuống Dương Chi đang ngồi trên sàn nhà, cười lạnh một tiếng, “Tớ nghi ngờ cậu đang muốn nhét cho tớ một miệng đầy cẩu lương, nhưng tớ lại không có bằng chứng.”

“Hả?” Dương Chi nghiêng đầu, không hiểu cô ấy đang nói gì.

Ôn Đào vươn ngón tay chọc vào trán Dương Chi, hung dữ nói, “Đặc biệt loại này, tớ không muốn ăn nhưng vẫn ép tớ phải ăn bằng được, thật quá đáng mà.”

Nói xong, Ôn Đào hất tóc, hầm hừ trở về phòng, để lại một mình Dương Chi một đầu đầy dấu chấm hỏi.

Sau khi trở về phòng, Dương Chi mới nhớ tới, vừa rồi cô đến tìm Lục Mạch là muốn cảm ơn tin tức mà cậu gửi tới, bây giờ nghĩ lại, cảm ơn cái rắm.

Đêm nay, Dương Chi mơ thấy Lục Mạch vừa vuốt ve eo cô vừa dịu dàng nói: Vết bớt của cậu thật là xinh đẹp.

F*ck, ngay lập tức Dương Chi bị đánh thức, vội vàng uống một ngụm nước trấn an bản thân, giấc mơ này con mẹ nó quá kinh khủng.

Sáng sớm hôm sau, mắt Dương Chi xuất hiện một quầng thâm.

“Buổi tối cậu đi bắt ma sao?” Ôn Đào ngồi ở trước bàn ăn uống sữa, nhìn thấy Dương Chi mệt mỏi, đầu bù tóc rối đi ra từ phòng ngủ, suýt chút nữa bị sặc sữa.

Vào phòng tắm, Dương Chi nhìn dáng vẻ mình trong gương, sợ tới mức nghĩ rằng mình gặp quỷ, kinh hồn bạt vía không nhận ra bản thân, bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt không dám tin, hỏi Ôn Đào, “Vừa rồi ở trong gương là tớ sao?”

Lông mi Ôn Đào khẽ chớp, “Nếu không phải thì là tớ à?”

“Ôiii.” Dương Chi thở dài một tiếng.

Buổi sáng hôm nay chỉ có hai tiết học ở tòa nhà chung, Dương Chi lôi kéo Ôn Đào tìm chỗ ngồi cách xa Lục Mạch, lúc này cứ nhìn thấy Lục Mạch, cô sẽ cảm thấy vết bớt trên eo mình co giật mãnh liệt.

Sau khi tan học, Dương Chi kéo Ôn Đào trở về ký túc xá một chuyến.

Chuyện Củng Hạ giao cho Trịnh Nghiệp Duy xử lý, cô muốn tìm hai người khác là Mạc Đan và Từ Đồng.

Người đăng bài là Củng Hạ, nhưng dưới bài đăng có hai người tích cực bôi nhọ cô không ai khác chính là Mạc Đan và Từ Đồng.

Dương Chi không nghĩ ra tại sao hai người này lại ghét cô đến vậy, rõ ràng cô đã dọn ra ngoài ở, trường học lớn như vậy, lại không phải cùng ngành, một năm số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, thế mà ở sau lưng lại chửi bới cô.

Phòng ký túc xá của Dương Chi kiểm soát bằng quẹt thẻ ra vào, cô và Ôn Đào chuyển ra ngoài nên thẻ đã bị thu hồi, có người tới cửa ký túc xá sẽ phát ra tiếng chuông giống như báo động.

“Ai vậy?” trong phòng có người nghe thấy tiếng động bèn lên tiếng hỏi, một giây sau cửa phòng đã bị mở ra.

Trong phòng truyền ra mùi lẩu.

Từ Đồng nhìn thấy bọn cô đến, theo bản năng muốn đóng cửa lại, lập tức bị một chân Ôn Đào đá văng lần nữa.

“Các cậu làm gì vậy?” Từ Đồng vừa sợ vừa giận, không nghĩ đến hai người bọn họ sẽ quay lại.

Dương Chi nhìn chiếc bàn nhỏ trên sàn có nồi lẩu điện và một ít đồ nhúng lẩu, còn có Mạc Đan đang ngồi trên đệm, cười thành tiếng, “Sao nào? Các cậu đang ăn mừng sao?”

Mạc Đan đứng dậy, dáng vẻ như bị Dương Chi bắt nạt, nước mắt nhanh chóng lã chã rơi, “Các cậu… các cậu muốn làm gì?”

Động tĩnh ở đây thu hút sự chú ý của phòng bên cạnh, lập tức có người ngó đầu nhìn sang thăm dò.

Có hai nữ sinh là bạn học cùng lớp với Dương Chi, sửng sốt khi nhìn thấy cô, sau đó bước đến và nói với vẻ lo lắng, “Dương Chi, có chuyện gì xảy ra sao?”

Hành động của Dương Chi bây giờ quá thô lỗ, trực tiếp đạp một chân lên tường, Tử Đồng bị nhốt ở phía trước, cô ta bị khí thế của Dương Chi làm sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Dương Chi mỉm cười, “Không có việc gì, chỉ là muốn tìm hai cậu ấy tâm sự chút thôi.”

Sau đó đưa mắt nhìn phía Từ Đồng, đuôi mắt nhướn lên, giọng điệu như có như không để ý, “Đúng không?”