Lục Mạch không ngờ Dương Chi lại hỏi câu này, đồng tử hơi co lại, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chết rất thảm sao?” Nhìn vẻ mặt của Lục Mạch, Dương Chi do dự, chậm rãi mở miệng.
“Không phải.” Lục Mạch như nhớ ra điều gì đó, ý cười không rõ, “Kiểu chết cũng khá lắm.”
“Xin lỗi.” Dương Chi nhìn ý cười của cậu, không hiểu sao lại khó chịu, cái chết của kiếp trước vốn là nỗi đau khôn nguôi với cậu, thế nhưng cô lại đi đào vết sẹo lên.
“Về thôi, tớ nấu cơm cho cậu ăn.” Lục Mạch không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ cười khẽ một tiếng.
Tất nhiên Dương Chi sẽ không hỏi tiếp, thậm chí cô còn nghĩ, dù không nhớ được quá khứ, thì đó cũng là điều tốt cho cô, để sau này cô sẽ không nghĩ đến cái chết.
Nhưng mà …
Dương Chi nhìn thoáng qua Lục Mạch, có hơi thất thần, nếu như vĩnh viễn cô không thể nhớ ra, liệu Lục Mạch có đau khổ không?
Bởi vì có khả năng, cô sẽ không ở bên cậu như kiếp trước nữa.
Lục Mạch cảm nhận được bước chân Dương Chi chậm lại, quay đầu hỏi, “Cậu sao thế?”
“À, không sao.” Dương Chi vội khôi phục, cười đẩy Lục Mạch về phía trước, “Hôm nay tớ đi nấu mì cho cậu ăn, chân cậu thế này rồi còn muốn nấu cái gì.”
Lục Mạch kinh ngạc, “Cậu biết nấu mì sao?”
“Đừng coi thường tớ, mỳ là món tủ của tớ đó.” Dương Chi hầm hừ nói, thấy cậu có vẻ không tin.
Kết quả cuối cùng, Lục Mạch nhìn tô mì trước mặt, đồ ăn kèm rất phong phú, có giăm bông, rau xanh, trứng,… dưới vẻ mặt mong đợi của Dương Chi, cậu ăn một miếng.
Sợi mì mềm nhũn khiến cậu không cần nhai cũng có thể nuốt xuống một cách hài lòng, đối diện với đôi mắt long lanh của Dương Chi, cậu gật đầu, “Không tệ.”
Đôi mắt của Dương Chi cong lên như trăng lưỡi liềm.
Dương Chi vừa ăn mì vừa lắc đầu, “Không thích, nhưng cũng không biết tại sao mỗi lần tớ nấu, sợi mì đều bị mềm nhũn như thế.”
Lục Mạch uống một ngụm nước, tay gõ lên đùi, tiếp tục hỏi, “Cậu cho mì trước khi nước sôi à?”
Dương Chi mơ màng nhìn Lục Mạch, “Tớ cho nước và mì vào nấu chung nên khi nước sôi thì mỳ sẽ gần chín luôn.”
Nhìn vẻ mặt Lục Mạch như muốn nói gì đó, cô hơi bối rối, nghiêng đầu nói, “Chẳng lẽ không phải làm như vậy sao?”
Lục Mạch cười nhắc nhở, “Nên để nước sôi rồi mới cho mì vào, nếu không sợi mỳ sẽ bị nát, mùi vị cũng ngon hơn. “
Dương Chi đột nhiên nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của Lục Mạch nhìn cô, còn hỏi cô biết nấu mì sao?
Cậu biết trình tự nấu mì của cô là sai từ đầu rồi à?
“Cậu biết cách nấu mì của tớ sai rồi?” Dương Chi chỉ muốn bỏ về nhà vì xấu hổ, đến khi Lục Mạch nhắc nhở cô mới nhớ, đúng vậy! Phải đun nước sôi trước! Khi nấu sủi cảo, cô biết đun nước sôi trước, nhưng cô không ngờ nấu mì cũng vậy!
Bảo sao Ôn Đào không ăn mì cô nấu, cũng không nói cô làm sai cái gì!
Lục Mạch vén sợi tóc trên trán, né tránh ánh mắt chất vấn của Dương Chi, gật đầu, “Kiếp trước, tớ may mắn nhìn thấy cậu nấu một lần.”
Vậy nên kiếp này, cậu mới nói cho Dương Chi cách nấu mì chính xác. Nếu không, mấy năm nữa Dương Chi lại ăn theo kiểu này, đã kén ăn thì càng khó khăn hơn.
Mặt Dương Chi đỏ rần, đứng dậy giành lấy tô mì trước mặt Lục Mạch, “Tớ nấu bát khác cho cậu!”
Lục Mạch nhanh chóng cầm bát mì trong tay, tránh được bàn tay của Dương Chi, nhanh chóng ăn hết mì, cuối cùng đưa bát rỗng cho Dương Chi đang ngơ ngác, sau đó nuốt hết miếng cuối cùng rồi uống một ngụm nước, cười nói, “Cảm ơn đã tiếp đãi, ăn rất ngon, tớ rất no.”
Dương Chi bị hành động này của Lục Mạch chọc tức, “Tớ đã nói là sẽ nấu lại bát mì khác cho cậu rồi mà.” Nếu không, hình tượng của cô trong lòng Lục Mạch sẽ bị hủy hoại mất, đứa ngốc đến mặt mũi cũng không còn, nói ra thì thật mất mặt.
“Tớ thấy rất hợp khẩu vị của tớ.” Lục Mạch vẫn cười.
Bây giờ Dương Chi đã có thể kháng cự trước nụ cười của Lục Mạch, nhưng tim vẫn đập loạn xạ không thể giải thích được, cô nhìn cái bát trống rỗng trong tay, mím môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ăn mì của mình.
Trước khi cô đi còn nhắc nhở Lục Mạch, “Nếu có gì bất tiện thì nhắn tin cho tớ.”
Nói xong thì đóng cửa lại, về nhà bên cạnh.
Lục Mạch gật đầu cười sung sướng, đúng là có nhiều chuyện bất tiện lắm.
Sau khi Dương Chi về nhà, Ôn Đào chạy ra khỏi phòng, “Cậu về rồi à? Lục Mạch sao rồi?”
“Chỉ bị trẹo chân thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi.” Dương Chi trả lời, sau đó ngả người vào sofa.
“Tớ còn tưởng có chuyện lớn, cậu hoảng sợ chạy ra ngoài, tớ lại không biết bệnh viện nào, hỏi trong nhóm cũng không có động tĩnh gì, hại tớ lo lắng cả ngày nay.” Ôn Đào thở phào nhẹ nhõm, gần đây tiếp xúc với Lục Mạch nhiều hơn, cũng thật sự lo cho cậu ấy.
Nhưng Dương Chi hoàn toàn không biết, lớp trưởng Chu đã giải thích là Lục Mạch chỉ cần nghỉ ngơi, không nói với người khác về chuyện của Lục Mạch. Thực ra, ý định của cậu ta là muốn gọi Dương Chi đến chăm Lục Mạch, không muốn người khác làm bóng đèn.
Ngay cả ủy viên tuyên truyền cũng bị cậu ta kéo về.
Dương Chi nghe những gì Ôn Đào nói, không đồng ý với lời của cô ấy, “Tớ đâu có sốt ruột, tớ không lo.”
Nhìn Dương Chi, Ôn Đào hối hận vì không quay lại dáng vẻ Dương Chi lúc nghe tin Lục Mạch bị thương, rõ ràng quan tâm Lục Mạch lại còn giả bộ.
Dương Chi nằm xuống thì nhận được tin nhắn từ Lục Mạch, “Tớ có chuyện cần cậu giúp, cậu có thể qua đây không?”
Không hiểu sao nữa, rõ ràng không phải chuyện gì đặc biệt, nhưng Dương Chi lại vứt suy nghĩ ra sau đầu, không so đo trả lời, “Được, tớ qua ngay.”
Thấy Dương Chi nằm một lúc lại đứng dậy đeo giày ra ngoài, Ôn Đào mơ màng hỏi, “Cậu vừa về, giờ lại đi đâu đấy?”
Việc này cũng không cần giấu Ôn Đào, Dương Chi thở dài, không quay đầu nói, “Lục Mạch có chuyện nhờ tớ giúp, tớ sang đó một lúc.”
???
Đầu Ôn Đào đầy dấu chấm hỏi, vậy mà cậu còn nói không thích Lục Mạch sao?