Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương

Chương 17: Bộ mặt thật



Trời nắng nóng, chói chang gay gắt lúc bóng người ngắn nhất là lúc nhiệt độ cao nhất trong ngày.

" Omg, nóng quá đi thôi" một bạn nào đó trong lớp than thở.

...

Sau bốn tiết học đầy tra tấn thì cuối cùng cũng được giải thoát.

" Được rồi, cả lớp nghỉ" môn Toán kết thúc.

Trong lớp còn lại vài người ở lại để Hướng Hướng phụ đạo thêm, có một điều lạ là...

Nhóm người Trần Quý vẫn chưa về.

Ban nãy.

" Không về" Trấn Hành Dịch

" Đợi người" Trần Quý

...

" Vậy giờ giảng lại môn Hóa trước nhé, mình giảng lại bài sẽ có trong đề sau đó sẽ đưa ví dụ cho các cậu làm" Hướng Hướng tỉ mỉ tóm tắt lại nội dung bài thi.

" Hướng Hướng cái này thì phải làm thế nào đây?" Nhược Ái hỏi.

" Cái này sao, đầu tiên phải phân biệt cái này với cái này trước đã, sau đó mới áp dụng công thức được" mái tóc phe phất trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, âm nhanh mềm mại không khỏi khiến người khác đắm chìm vào.

...

" Được rồi nay là đến đây thôi nhé, cũng muộn rồi mọi người về sớm chút, hôm sau mang lý đi nha" Hướng Hướng thu dọn sách vở chuẩn bị ra về, Mẫu Đơn ngồi làm bài nãy giờ cũng sắp xếp lại sách vở của mình.

Đám Trần Quý cũng đeo cặp sách đợi ngoài cửa.

Lúc Hướng Hướng ra ngoài cùng Mẫu Đơn và Nhược Ái thì ngây người.

" Ngây ra làm gì, đi thôi" Trần Quý nói

" Tan sớm vậy sao lại chưa về thế" Ba nữ sinh cũng lẽo đẽo theo sau.

" Không phải tối muộn đợi xe buýt về rất nguy hiểm sao, ở đó cũng rất vắng. Đợi đưa về thôi" Trần Quý nói thản nhiên như chả có gì to tát.

" Oa, ba mẹ các cậu không dục về sao?" Hướng Hướng hỏi.

" Ba mẹ chúng tôi không ở đây, chỉ có mẹ tên này ở đây nên nó mời đến đây đấy thôi" Trấn Hành Dịch nói.

" Tại sao ba mẹ cậu ấy không ở cùng nhau" Hướng Hướng nhanh nhẹn tìm ra liền hỏi không suy nghĩ.

" Ly hôn" Trần Quý, chốc lát không gian trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.

" Xin lỗi" Hướng Hướng nhỏ giọng nói như đang thì thầm an ủi cậu.

" Đợi đưa gái về, không lo về sớm với mẹ sao. Là đến đây để theo gái hay là về ở với mẹ vậy" Không đầy năm giây Hướng Hướng lại phá vỡ bầu không khí này.

" Bàn cùng bàn nhỏ" anh nhỏ giọng ghé vào tai cô gọi, hơi ấm phả vào lỗ tai hơi ngứa ngứa.

" Tôi phát hiện cậu không như, dáng vè ngoan ngoãn yên tĩnh của cậu nữa rồi" Trần Quý nhướn mày nheo mắt nhìn Hướng Hướng.

" Hahaa"

"Hahaa"

Âm thanh khúc khích của hai cô gái bên cạnh làm mọi người di chuyển sự chú ý.

" Yên tĩnh, ngoan ngoãn hai từ ngày gắn lên người em ấy chỉ có khi không thích ai đó hay không thân nên mới yên tĩnh mà thôi"

" Còn ngoan ngoãn chỉ đối với thầy cô thôi, ngay cả ba mẹ tôi từ ngày không thể gắn trên người Hướng Dương nhà mình được đâu"

Ba chàng trai lại nhìn lại ngắm nghía Hướng Hướng khó hiểu.

" Mình chưa bao giờ nói mình ngoan ngoãn hay yên tĩnh cả" " Đấy đều là nhận xét của người khác gắn lên người mình mà thôi" Hướng Hướng tiến nhanh lên phía trước, để lại giọng nói vọng về đằng sau.

" Các cậu sẽ chuẩn bị thấy được vẻ mặt thật của em ấy ngay thôi"

...

" Mình đi đây cái đã các cậu cứ về đi" Nhược Ái đột ngột nói, rồi bỏ đi.

" Đi đường cẩn thận" Hướng Hướng nhắc nhở.

Xe buýt tới, ba thanh niên nhìn chiếc xe từ từ đi xa rồi biến mất.

" Cô bạn cùng bàn của mày thú vị phết" Trấn Hành Dịch bỡn cợt nói.

" Quý Nhị, mày thích Thiên Sứ thật à" Tô Châu Đình lâu ngày không nói, thì giờ cho một câu hỏi trọng tâm nhất có thể.

" Ai biết" Trần Quý nói.

Trấn Hành Dịch cười trừ.

" Mày cười nó làm gì, tao thấy mày không thích con nhà người ta thù cũng đừng có trêu đùa" " Ơ bên kia mày trêu ghẹo nhiều người rồi, hoàn lương đi" Tô Châu Đình nói Trấn Hành Dịch.

Trấn Hành Dịch nhũn vai từ chối cho ý kiến, cái cô gái kia cũng đâu thích cậu.

...

Từ hôm đó đi chiều nào học xong bốn tiết trên lớp, một tốp học sinh cứ ngày qua ngày ở lại nghe Hướng Hướng giảng thêm chút bài.

Ngày tháng khổ cực, nhưng cũng thật vui. Đổ ra bao nhiêu giọt mồ hôi thì lấy lại bấy nhiêu hạt kim cương mà thôi.