" Tết an khang, xuân thịnh vượng. Chúc gia đình các em ăn Tết vui vẻ, xin mời quý thầy cô và các em nghỉ" cô Hoa bên đoàn khép lại câu nói cuối cùng.
Các học sinh nô nức ùa ạt ra về, khung cảnh náo loạn đầy sôi nổi.
Lớp 11a1 quay lại lớp nghe cô dặn dò, lấy tiền thưởng rồi ra về. Vẫn như thường lệ Hướng Hướng sắp xếp đồ đặc sau cùng mới xách cặp ra về, nhóm Quý và chị gái, Nhược Ái đang đợi cô ngoài cửa, chàng thiếu niên hờ hững cắp cặp một bên tay ngả lưng vào cánh cửa thơ ơ bấm điện thoại, kiên nhấn mà đợi cô.
Cô đi ra trước, bọn họ đằng sau cô. Hướng Hướng vừa đi vừa nhảy xuống cầu thang, miệng còn ngâm nga câu hát.
" Ui da~" Mém té, phù cô gái khẽ thở dài.
Đang định lon ton nhảy xuống thì có đôi bàn tay xách cổ áo cô lại.
" Đi đàng hoàng, té dập mõm thì xấu ch*t mất" Quý đằng sau cô túm cổ áo không thả.
" Bỏ áo ra" Cô gái khẽ lườm cậu.
Cậu sực nhớ ra, thả tay khẽ đưa ra sau gãy xoa xoa rồi nhìn cô gái kia đang tủm tỉm cười mình.
" Đi thôi"
Cậu đứng đó đợi cô đi trước rồi mới bước đi theo.
*đoạn này là A Quý của Hướng Dương sợ cô gái của mình lại lon ton xuống cầu thang mà không chú ý, nên đi sau để nhỡ Hướng Dương té mà kịp đỡ đóa.
" Này tao nói chứ hai tụi mày bớt trêu hoa ghẹo bướm đi, ngứa cả mắt" Tô Châu Đình nói giọng ghét bỏ, má nó thật hồi ở bển thì bị cái thằng lăng nha lăng nhăng cho ăn cơm chó mỗi này, bây giờ sang bên này thằng kia tém lại thì thằng chó má Quý Nhị lại rơi vào tình yêu màu hồng chỉ lo phát đường thôi.
" Thì đừng nhìn, tao chả cấm" Quý hừ lạnh với cậu.
Xuống cầu thang thì thấy Hoàng đang đứng đấy.
" Thằng Phong đi tìm hoa khôi rồi à" Mẫu Đơn mỉa mai nói, cô nghe Nhược Ái nói lại thì đại loại Phong nó theo đuổi khá lâu mà còn rất thành ý, nhưng người ta lo học hành chẳng đếm xỉa gì cậu ta.
" Chịu, không hiểu sao có thể kiên trì như vậy" Hoàng hờ hứng nói, dĩ nhiên cậu đã quen với cái bản mặt nam thần lạnh lùng học giỏi nhưng bên trong thì mặt dày vứt hết cả liêm sỉ.
" Này, sao ủ rũ thế kia, được nghỉ Tết rồi mà không vui à" Hoàng nói rồi phóng ánh mặt đứng lủi thủi phía sau nãy giờ.
" À không có gì" Giọng Nhược Ái ỉu xìu.
" Sao thế, ốm à" Tô Châu Đình quan tâm, đưa tay định xem Nhược Ái co sốt không thì bị cô khẽ gạt tay ra.
" Mình đi trước đã nha, mấy cậu về trước đi" Nhược Ái nói xong ghé về phía sau trường học.
" Chị em cũng chưa về, chị về trước đi" Hướng Hướng nói xong định đi.
" Tôi đi với cậu " Quý nói.
" Biết tôi đi đâu à"
" Ừm"
" Vậy tụi em đi nha, bai" Hướng Hướng vẫy tay vơi Mẫu Đơn.
Hai bọn họ quay đầu đi.
" Tôi đi chơi game đây" Hoàng cũng chuẩn bị rời đi.
" Tao đi nữa"
Hoàng quay đầu lại " Này đưa Mẫu Đơn về nhà cẩn thận đấy, cô bạn của tao mất cọng tóc là không xong đâu" nói giọng cảnh cáo.
" Đúng rồi, chỉ có mày rảnh nhất, đưa con gái nhà người ta về đi" Tô Châu Đình.
Khoan, ủa! không cần hỏi cô à.
Mẫu Đơn đứng ngây ra đó.
" Nây làm gì đó, tôi đưa cậu về" Trấn Hành Dịch bước đi mà bỏ cô phía sau lại, nhưng không thấy cô gái bước theo. Cậu quay lại nhướn mày hỏi.
" Chưa muốn về"
Cô gái khẽ gật đầu.
" Tôi tự đi được cậu về trước đi" Mẫu Đơn nói giọng nhỏ, đôi mắt hồ ly nhỏ nhìn cậu.
“Tôi đưa cậu đi”
" Tôi muốn đi ăn"
Cậu quay lại nhìn cô.
" Đúng là hồ ly nhỏ ham ăn" cậu nói rồi nhìn cô cười.
Mẫu Đơn đắm chìm vào nụ cười mê hoặc đó, khoan… má nó lại trúng mỹ nam kế rồi.
" Hồ ly nhỏ cái gì, tôi có tên" Mẫu Đơn nói giọng tức giận, đi lên phía trước bỏ cậu lại.
* thiệt ra là A Hành không hề dùng mỹ nam kế nha, tại bả Mẫu Đơn mê A Hành quá thôi:)))
…
Nhược Ái đi về phía sau trường, trước cửa nhà đa năng. Cô nhìn thấy thanh niên ưu tú khiến các bạn nữ yêu thích đang ngắm nhìn một cô gái đang chơi cầu lông với bạn. Ánh mắt si mê chìu mến ấy có lẽ cả đời cô cũng không có được.
Cậu ngắm nhìn ánh sáng của đời cậu, tôi ngắm nhìn cả thanh xuân mà tôi vụng trộm giấu đi.
Ai chả có Bạch Nguyệt Quang, tôi cũng vậy. Từ năm nhỏ khi chơi với Hướng Dương và Mẫu Đơn thì cô quen biết hai bọn họ Hoàng và Phong. Cái người nam sinh tên Phong vừa ưu tú vừa phong nhã, cậu cực kì tốt. Là cái người dịu dàng, biết vui cười khuấy động không khí, không hề lạnh lùng như bao người. Nhưng lên cấp 3 cậu thích hoa khôi lớp trên, cô ấy là Bạch Nguyệt Quang cả nhiều người và cả cậu ấy. Cậu bắt đầu giữ khoảng cách với nữ sinh chỉ vì hoa khôi ấy, cũng đúng thôi cô ấy tốt như vậy.
Năm tháng của tôi, giờ giờ phút phút của tôi đều có hình bóng cậu. Trên đời này không phải cái tình cảm nào cũng có thế nói ra, chỉ mong cậu hạnh phúc là đủ. Không cần phải tranh giành làm gì, biết vừa đủ là tốt rồi.
*đều là những con người yêu thâm đơn phương, yêu thầm thật khổ
…
Bên kia Trần Quý vẫn đi sau cô gái.
" Tôi đi múa" Hướng Hướng khẽ nói với cậu.
" Biết, muốn ngắm vị Thiên Sứ của nhiều người bên trong phòng tập sẽ thế nào thôi" Cậu nói từ tốn.
" Thế nào ư?"
" Là mệt mỏi, là cố gắng hết sức mình vì đam mê. Nhưng trước sân khấu họ chỉ quan tâm bạn giỏi thế nào, có mắc sai lầm không chứ chả đê tâm mọi cố gắng của mình cả" Cô trầm mặc thủ thỉ nói.
" Đúng vậy, chả có ai quan tâm cả. Cho nên chỉ có bản thân mình biết mình cố gắng nhường nào thôi, cho nên đừng bỏ cuộc"
Cậu bước lên xoa đầu cô gái, đây là lần đầu cậu đụng vào tóc cô gái nhỏ, rất mềm mượt.
…
Buổi tối không hẹn mà gặp, hai chàng trai đưa cô gái về nhà thì bắt gặp nhau.
" Sao giờ chị mới về, hai người kia đâu" Hướng Hướng thấy Mẫu Đơn trầm trồ hỏi.
" Đi ăn xong giờ mới về, hai tên kia đi chơi game rồi"
" Cậu ta đi ăn cùng chị" Hướng Hướng ghé sát tai Mẫu Đơn hỏi.