Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 30: Người lạ



Sang đến những ngày sau, New York không còn đón trận bão tuyết nào nữa, Cố Long cùng Bảo Bối bắt đầu những chuyến tham quan của mình.

Quả thật không thể nào phủ nhận chuyện Tiểu Chính Lâm yêu thương đứa em út Tiểu Bảo Bối vô điều kiện. Dù cho cậu sang nước ngoài, bằng cách nào đó anh vẫn có thể sắp xếp cho mọi thứ một cách tốt nhất. Chẳng hạn như việc đi chơi, Cố Long nhờ vào vốn tiếng anh mà không gặp trở ngại gì khi đi lại, còn Tiểu Bảo Bối lại không thiếu tiền. Số tiền anh cả chuẩn bị cho cậu sang Mỹ chơi đủ để cậu quẹt thẻ không cần nhìn giá.

Và cứ thế, chỉ mới hơn năm ngày ở Mỹ. Tiểu Bảo Bối chơi vui đến nổi buổi tối chưa đến mười giờ nhóc con đó đã ngủ đến chảy dãi. Đồ chơi, áo quần và bánh kẹo ở trong phòng khách sạn cũng tăng lên theo từng ngày.


Đến ngày thứ sáu, theo như sự sắp xếp của anh cả thì Cố Long sẽ tham gia khoá học làm bánh nâng cao cùng với thợ làm bánh nổi tiếng người nước ngoài vào những ngày chẵn trong tuần, khoá học sẽ bắt đầu từ tám giờ sáng và kết thúc vào mười hai giờ trưa. Tiểu Bảo Bối hôm qua mặc dù đã ngủ rất nhiều, nhưng sáng nay sau khi ăn sáng xong lại lăn ra giường ngủ tiếp hệt như một con heo nhỏ.

Mà Cố Long cũng không dám để cậu ở nhà phòng khách sạn, Bảo Bối dù sao cũng không biết tiếng anh. Đây là nước Mỹ, lỡ như cậu có việc gì cần thì nhờ ai giúp đỡ đây?

Trước khi đến chỗ học làm bánh, Cố Long nhanh chóng lay Tiểu Bảo Bối dậy.

"Nhóc con, mau dậy đi. Chúng ta đến chỗ tôi học làm bánh"

Cố Long muốn cậu đi theo để dễ trông chừng, tiện thể nếu như Bảo Bối đói còn lo cho cậu ăn uống. Nhưng người trên giường lại không chịu phối hợp, mắt còn không chịu mở mơ mơ màn màn đáp.


"Ưʍ...Bảo Bối không đi, trời lạnh lắm, em muốn ngủ thôi"

Nếu là bình thường, dù Cố Long đi đâu Tiểu Bảo Bối sẽ sống chết đòi đi theo. Chỉ là hôm nay nhiệt độ lạnh hơn so với mọi hôm, Tiểu Bảo Bối nghịch ngợm mấy ngày liên tục cơ thể liền mệt đến mức báo động. Cậu hiện tại chỉ muốn ngủ thôi.

"Mười hai giờ trưa tôi mới tan học, cậu ở khách sạn một mình tôi không yên tâm. Ngoan nào, buổi trưa tôi cho cậu ăn cơm xong rồi chúng ta về khách sạn ngủ"

Tiểu Bảo Bối trùm mền đến quá đầu, cực kì biếng nhác đáp.

"Ưʍ....ông xã, hay là anh đi học đi. Em ngủ đến mười hai giờ trưa anh về đón em đi ăn cơm"

Cố Long chần chừ, nghi hoặc hỏi.

"Có được không vậy?"

"Bảo Bối chỉ muốn ngủ thôi, nhất định không chạy lung tung thôi. Bảo đảm anh về khách sạn sẽ tỉnh dậy"


Sức lực Tiểu Bảo Bối ngủ thật sự rất tốt, có khi nếu không gọi cậu dậy cậu có thể ngủ đến chiều. Huống hồ hắn chỉ đi có bốn tiếng đồng hồ, Tiểu Bảo Bối chắc chắn sẽ chưa dậy.

Cố Long nhìn đồng hồ, trông thấy sắp trễ giờ khoá học liền chỉnh sửa lại góc chăn cho Bảo Bối, sau đó hôn nhẹ lên mái tóc cậu thủ thỉ vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn ngủ đến chảy nước dãi.

Mười một giờ trưa, Tiểu Bảo Bối bị cơn đói bụng đánh thức. Cậu mơ mơ màn màn ngồi dậy gọi.

"Ông xã ơi~~"

Chỉ tiếc là dù cậu có gọi bao nhiêu lần thì cũng không thấy Cố Long trả lời, Tiểu Bảo Bối sực tỉnh giấc...bàng hoàng mở to mắt tìm kiếm xung quanh. Cơn buồn ngủ cũng tỉnh hẳn.

"Ông xã~~~ ông xã ơi, em đói bụng"

Tiểu Bảo Bối đi lanh quanh trong phòng bắt đầu gọi tên Cố Long, nhưng đến cả một tiếng động cũng không hề có. Vừa nãy buồn ngủ muốn chết, Cố Long nói gì cậu còn không để tâm. Bây giờ tỉnh dậy Tiểu Bảo Bối không thấy người liền cuống quýt đi tìm.
Tiểu Bảo Bối tìm trong phòng không thấy, ngay lập tức xỏ dép bông gà con đi ra khỏi phòng bắt đầu tìm quanh khách sạn. Trên người cậu mặc một bộ đồ bông, ở sau lưng áo còn có cái đuôi gấu tròn nhỏ nhỏ lắc qua lắc lại trông đến là đáng yêu.

Tiểu Bảo Bối vừa đi trên dãy hành lang khách sạn vừa khóc thút thít gọi.

"Ông xã, ông xã ơi. Bảo Bối đói bụng...ông xã ơi~~"

Nhân viên người nước ngoài vừa thấy dáng vẻ khóc lóc của cậu liền ngỏ ý đi đến hỏi thăm giúp đỡ nhưng khổ nỗi Tiểu Bảo Bối không biết tiếng anh, người kia cũng không biết nói tiếng của cậu. Vì vậy xảy ra tình huống dở khóc dở cười.

Tiểu Bảo Bối khoa tay múa chân nói bằng giọng quê hương với nhân viên.

"Em đói bụng, em muốn đi tìm Cố Long...chị giúp em đi tìm anh ấy có được không?"

Nữ nhân viên buồng phòng kia bối rối cũng khoa tay múa chân giống hệt cậu. Hai người trái ngược ngôn ngữ khiến Tiểu Bảo Bối càng lúc càng muốn khóc hơn.
"Oa...em muốn đi tìm Cố Long, em đói bụng...huhu"

Ting!

Cửa thang máy bật mở, một đám người gồm khoản năm chàng trai độ tuổi từ hai ba đến hai lăm mang nét của người Châu Á bước ra. Bốn người kia nhìn vào một chàng trai trong nhóm cao nổi bật so với họ, bốn người lộ ra biểu tình ngưỡng mô nói.

"Đại thiếu gia nhà họ Tôn thật sự quá tài giỏi đi, chỉ với khuôn mặt đẹp trai của mình mà được hoa hậu nổi tiếng của New York chủ động xin phương thức liên lạc ở trong quán bar đêm qua đó"

Hoá ra nhóm người kia cũng đều là người Trung Quốc, nam tử họ Tôn kia khuôn mặt điển trai, tính tình ôn hoà mỉm cười nhìn bốn người bạn. Nhưng thoáng chốc...y thay đổi sắc mặt đáp.

"Tôi chỉ hứng thú ngủ với cô ta, còn lại việc yêu đương là điều tôi không thích"

Một người bạn trong nhóm cười đáp.
"Ở Trung Quốc đến cả nam nhân cậu còn đưa lên giường được, hy vọng lần này đến Mỹ cậu đừng mang cái tính trăng hoa đến theo"

Vừa dứt lời, âm thanh gào khóc của Tiểu Bảo Bối vang lên.

"Oa...em đói bụng, Cố Long...Cố Long"

Năm người kia vội vàng quay đầu, Tôn Đặng Dương nhìn thấy một cậu con trai đáng yêu dáng người bé bé, mặt mũi đỏ bừng mặc đồ con gấu đang khóc lóc thì sững người lại một cái. Ánh mắt y thoáng giao động, sau đó thì nhếch mép tiến gần đến chỗ Bảo Bối.