Tiểu Bảo Bối được Cố Long đưa đi chơi đến tối muộn, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối.
Cậu mang trên vai cái cặp hình con gấu vừa được Cố Long mua cho bước vào nhà, hắn theo sau mang theo vài túi đồ mới mua sắm xong.
"Được rồi, thay đồ rồi đi ngủ thôi.
Chẳng phải là muộn rồi sao?"
Cố Long vỗ nhẹ lưng của Bảo Bối, hối thúc cậu nhanh chóng lên giường.
Tiểu Bảo Bối hôm nau chơi vui, tất nhiên sẽ không bướng bỉnh.
Hai người bước vào phòng, Tiểu Bảo Bối thay xong quần ngủ liền chuẩn bị mặc áo ngủ, cậu nhìn qua lại thấy Cố Long chỉ mặc mỗi cái quần, ở trên để trần lộ ra cơ bụng rắn chắc lập tức thấy phấn khích.
Cậu không mặc áo liền chạy đến chỗ Cố Long nói.
"Ông xã, ông xã...mau mau sờ bụng em đi"
Tiểu Bảo Bối ưỡn cái bụng bằng phẳng của mình ra, cậu thật sự rất muốn nói với ông xã rằng trong đây có con của hai người.
Nhưng mà cậu đã cố gắng kìm nén vì, nhất định đợi đến sinh nhật Cố Long sẽ cho hắn món quà bất ngờ.
Cố Long còn không hiểu chuyện gì cũng thuận tay sờ bụng cậu, da thịt Tiểu Bảo Bối mềm mềm sờ rất thích.
Hắn phì cười trêu chọc cậu.
"Cái gì đây? Là đang khoe bụng có mỡ sao? Bé mỡ ở trong bụng mỗi ngày một lớn rồi hả?"
Tiểu Bảo Bối bĩu môi làm mặt xấu với Cố Long một cái, úp úp mở mở đáp.
"Đợi đến ngày sinh nhật ông xã, em nhất định cho anh một bất ngờ"
Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa xoa xoa bụng mình, Cố Long không nghĩ nhiều, mở miệng ra là muốn chọc ghẹo cậu.
"Cậu có khi nào không cho tôi bất ngờ đâu? Hay là..."
Cố Long vừa nói vừa híp mắt nhìn Bảo Bối đã nằm trên giường, hắn cũng tiến đến nằm cạnh cậu, sau đó lại vươn tay sờ bụng của Bảo Bảo nói lời hạ lưu.
"Hay là bị tôi thao đến lớn bụng rồi?"
Tiểu Bảo Bối ngượng ngùng chùm mền kín mặt, nhất định không chịu khai ra.
Cố Long phì cười nói.
"Ngốc! Cậu là nam, mang thai thế nào được.
Tối rồi, mau đi ngủ thôi"
Cố Long vươn tay tắt đèn ngủ, Tiểu Bảo Bối từ trong chăn chui ra ôm lấy eo hắn lẩm bẩm.
"Nếu em mang thai thì sao? Anh phải chăm sóc cho hai mẹ con em, phải thương em nhiều hơn có được không? Một nhà ba người chúng ta mãi bên nhau"
Tiểu Bảo Bối là muốn cùng hắn sống cả đời, muốn hắn và cậu là một gia đình nho.
Cố Long nhớ đến đơn li hôn mình cất ở trong cặp khi chiều, tâm trạng đang vui vẻ bỗng nhiên trùng xuống.
Hắn cười trừ đáp.
"Ngốc! Cậu là nam, đừng nói chuyện viễn vông nữa"
"Ông xã, anh phải ở với em cả đời có được không?"
Đêm nào Tiểu Bảo Bối cũng bắt hắn hứa phải ở cùng cậu cả đời, Cố Long khi trước tập mãi cũng thành quen đáp ứng lời hứa của cậu.
Nhưng tối nay hắn lại ôm Bảo Bối vào lòng, ngập ngừng hỏi.
"Nếu...nếu tôi và cậu li hôn thì sao? Ví dụ tôi chán cậu...tôi muốn li hôn thì sao?"
Trong bóng tối, Tiểu Bảo Bối không thấy rõ khuôn mặt của Cố Long, nhưng biểu cảm của cậu lại rất quyết tâm đáp.
"Ông xã sẽ không chán Bảo Bảo, mỗi ngày em đều sẽ làm ông xã vui.
Chúng ta sẽ không li hôn, ông xã chẳng phải luôn nói em ngốc sợ bị người khác bắt nạt sao? Nếu không có ông xã, hai anh trai đều không có mặt...em bị ăn hiếp thì phải làm sao? Ông xã có đau lòng không?"
Lời Tiểu Bảo Bối nói, Cố Long thật ra cũng để ý.
Ngốc nghếch như cậu lần đi Mỹ suýt chút nữa đã bị Tôn Đặng Dương giở trò xấu.
Còn chưa kể đến việc Tiểu Bảo Bối ngốc nghếch rất dễ bị lừa, cậu sau khi cưới hắn về cũng không còn ở bên anh trai nhiều, hiện tại lập tức bỏ mặc cậu thì quả thật có chút không đành lòng.
Tiểu Bảo Bối nằm trong lồng ngực hắn cựa quậy, Cố Long siết chặt vai cậu đáp.
"Ngốc, tôi làm sao bỏ rơi cậu được cơ chứ? Trời tối rồi, mau ngủ đi có được không? Ngày mai tôi có đơn bánh số lượng lớn ở tiệm, hơn nữa Cố Tinh Anh còn không thể đến tiệm vào ngày mai.
Chúng ta phải dậy sớm, cậu giúp tôi trông chừng cửa tiệm"
Mặc dù mở nhiều chi nhánh, nhưng tiệm bánh Gấu Con vẫn là nơi buôn bán được nhất, thậm chí tiệc sinh nhật của các nghệ sĩ, doanh nhân đều được đặt bánh tại đây.
Tất nhiên tiệm bánh làm ăn khấm khá như vậy không chỉ nhờ đến chất lượng, mà còn nhờ đến danh tiếng của gia đình nhà họ Tiểu.
Đặc biệt là Tiểu Chính Lâm.
Tiểu Bảo Bối nghịch ngợm cả ngày cũng thấm mệt, Cố Long vừa vuốt ve tóc cậu một chút cậu liền chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được người trong lòng đã ngoan ngoãn Cố Long cũng nhắm mắt ngủ say.
Đơn li hôn nằm ở trong cặp, hắn cũng để im không nhắc đến nữa.
Cố Long nghĩ.
"Thôi vậy, cứ để qua sinh nhật rồi giải quyết sau".