Chuyện gì đến cũng sẽ đến, sự việc của Tiểu Bảo Bối rất nhanh truyền đến tai anh cả chỉ trong vòng ba mươi phút sau.
Tiểu Chính Lâm bỏ dở công việc đang làm, tức tốc lao về biệt thự.
Căn biệt thự lớn nhất của khu nhà giàu hôm nay trông buồn đến lạ thường, dường như nó đang cảm nhận được một trong ba vị chủ nhà của nó không ai đang vui vẻ cả.
Tiểu Chính Lâm bước vào nhà, chỉ thấy Chính Vũ đang xoa vai em trai nhỏ.
Tuổi Bảo Bối không có khóc nữa, chỉ là đôi mắt cậu vô hồn không còn sức sống.
Tiểu Chính Lâm thở mạnh một hơi, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tiểu Bảo Bối, giọng nói anh cả chua xót đi vài phần hỏi nhỏ.
"Bảo Bối, anh cả về rồi đây.
Em trai nhỏ của anh lại làm sao thế này? Có phải không ngoan ngoãn nghe lời bảo vệ sức khoẻ không?"
Tiểu Bảo Bối vừa nghe được giọng của người cần tìm, ánh mắt liền giao động nhìn đến gương mặt đang đau khổ của Tiểu Chính Lâm.
Ánh mắt của câụ vẫn không hề có sức sống, nhưng Tiểu Bảo Bối đưa một tay nắm lấy cổ tay Chính Lâm, giọng nói không có sức sống hỏi.
"Anh cả, Cố Long và Từ Khánh nói anh dùng tiền để chia cắt hai người họ có phải không? Anh dùng tiền để Cố Long kết hôn với Bảo Bối thật sao?"
Bí mật anh cả ra sức giấu bao năm cuối cùng cũng bại lộ, bại lộ bởi chính hai người mà bản thân đã cố gắng bù đắp cho họ những thiếu xót.
Vậy mà họ trả lại cho hắn một Bảo Bối không có hồn như vậy sao?
Tiểu Bảo Bối ngẩn người đợi chờ câu trả lời, Tiểu Chính Lâm không trả lời, chỉ gật đầu thừa nhận.
"Anh cả...là thật sao?"
Tiểu Bảo Bối như thể không tin, ngập ngừng hỏi lại.
Tiểu Chính Lâm ngẩng mặt lên rõ ràng đáp.
"Đúng vậy...năm đó em tương tư Cố Long thành bệnh, anh vì quá lo lắng nên đã tìm mọi cách để đưa người ấy ở cạnh em.
Bảo Bối, anh cả xin lỗi..."
Tiểu Bảo Bối bỗng dưng cách động oà khóc, hai tay liên tục đánh nhẹ vào lồng ngực Chính Lâm.
Đau khổ tột cùng khiến cậu chất vấn gào lên.
"Tại sao? Tại sao lại biến Bảo Bối thành người thứ ba.
Chẳng phải anh cả đã dạy em cái gì không phải của mình thì đừng cố gắng giành lấy sao? Bảo Bối không muốn biến thành người xấu"
"Bảo Bối, anh cả cũng vì muốn tốt cho em thôi.
Nghe lời anh hai, kích động sẽ ảnh hưởng tới em bé"
Tiểu Chính Vũ thấy Tiểu Bảo Bối bỗng nhiên làm loạn liền ấn chặt cậu ngồi xuống ghế.
Tiểu Chính Lâm cũng mặc kệ em trai tức giận cứ thế tiến đến ôn em trai nhỏ vào lòng.
"Bảo Bối, lỗi của anh.
Là lỗi của anh...chỉ vì anh quá thương em...anh cả xin lỗi.
Anh sai rồi, Bảo Bối...bây giờ em nói đi.
Chỉ cần em muốn gì, anh cả đều đáp ứng với em.
Anh nuôi em lớn chừng này, anh không muốn em đau khổ.
Em là em trai nhỏ của anh, vĩnh viễn là người nhà của anh.
Anh có sai cũng được, nhưng anh nhất định sẽ không để bất kì đứa em nào của mình chịu đau khổ cả..."
Đến giờ phút này, Tiểu Bảo Bối ngẩn ra nhìn Chính Lâm, đến cả Chính Vũ cũng nhịn không được mà quay mặt sang một góc mà khóc.
Đối với mọi người, có lẽ Chính Lâm là một tên độc tài tàn nhẫn.
Nhưng đối với Chính Vũ, anh hai hiểu hơn ai hết người chịu khổ và đau đớn nhất hiện tại chính là anh cả và Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, Chính Lâm một tay gánh vác gia tộc, cũng tự thân một mình nuôi hai em nhỏ ăn học.
Thời gian lúc cha mẹ mới mất, bọn họ vốn dĩ có thể thuê bảo mẫu về vừa chăm sóc em út lẫn Chính Vũ.
Nhưng Chính Lâm vô tình nghe tin nhà bên có một đứa con nhỏ bị bạo hành lập tức dẹp chuyện thuê bảo mẫu.
Em trai nhỏ tự anh cả pha sữa bình cho bú, thay tã thì có anh hai.
Ngoại trừ việc nhà và nấu ăn sẽ có người giúp việc, còn lại đến cả tiền học...họp phụ huynh của hai em đều do Chính Lâm lo lắng từ việc lớn đến việc nhỏ.
Không chỉ yêu thương mình em út, thậm chí Chính Vũ lúc đó đã học cấp hai vẫn được anh cả chăm chút đến từng bộ đồng phục.
Kích cỡ áo quần của em nhì anh cả là người nhớ rõ hơn ai hết.
Anh cả vừa là cha, vừa là mẹ.
Thậm chí anh cả còn không dám yêu ai chỉ vì em mình chịu thiệt thòi.
Nhiều năm như thế, Chính Lâm bảo bọc hai đứa em mà lớn lên.
Cho nên việc dùng tiền ép người khác đúng là anh cả có sai, nhưng Chính Vũ biết nó xuất phát từ sự yêu thương quá mức của anh cả.
Tiểu Bảo Bối thôi không khóc nữa, cậu dường như hiểu chuyện rồi.
Cậu cũng hiểu được sự ấm áp mà anh cả mang lại.
Tiểu Bảo Bối xoa xoa ngực anh cả nói.
"Bảo Bối hư quá, lẽ ra Bảo Bối không nên đánh anh cả"
Anh cả cười cười xoa đầu cậu, chính bản thân anh cũng ngăn không cho nước mắt rơi đáp.
"Miễn em không đau khổ, anh cả nhất định sẽ không sao"
Tiểu Bảo Bối lau đi nước mắt nước mũi dính trên mặt, cậu vươn tay ôm lấy hai người anh của mình nói.
"Chúng ta là một gia đình, Bảo Bối có hai anh, cục cưng nhỏ có hai cậu.
Chúng ta không cần gì nữa, một nhà bốn người sống cùng nhau được không? Em về ở với hai anh nhé?"
Tiểu Bảo Bối vừa nói, Tiểu Chính Vũ lẫn Tiểu Chính Lâm không thể nói được gì.
Nghẹn ngào gật đầu, bé ngốc lại nói tiếp.
"Em có một ước nguyện, anh cả có thể đáp ứng em được không?"
Hiện tại chỉ cần Bảo Bối muốn, Tiểu Chính Lâm nhất định có thể giành Cố Long về cho cậu.
Những ước nguyện nhỏ bé của cậu đối với anh có là gì.
"Em nói đi! Em muốn cái gì, anh cả lập tức đáp ứng em"
"Em muốn li hôn, anh cả có thể làm đơn li hôn giúp em được không? Em không cần gì cả, chỉ cần sau khi li hôn...Cố Long và Từ Khánh có thể bên nhau là được.
Bảo Bối mệt rồi, Bảo Bối không muốn làm người thứ ba.
Bọn họ rõ ràng mới là một đôi, chúng ta đừng làm phiền họ nữa.
Có được không ạ?"
Tiểu Bảo Bối chấp nhận buông tay, cậu yêu Cố Long rất nhiêu.
Nhưng tình yêu không phải là sự ích kỉ, chỉ cần cái gì khiến Cố Long hạnh phúc...cậu nhất định sẽ trả nó về đúng quỹ đạo.
Tiểu Chính Lâm siết chặt Bảo Bối trong lòng, nước mắt lại chảy dài trên mặt, anh cả nghẹn ngào đáp cắn răng cam lòng đáp.
"Được...sau này cuộc đời chúng ta không còn ai tên Cố Long và Từ Khánh nữa.
Con của em chỉ cần có em và bọn anh là đủ...".