Tiểu Chính Vũ mang Tiểu Bảo Bối ra khỏi cửa, Tiểu Chính Lâm chặn người can ngăn không cho hắn đến gần Bảo Bối.
Nhưng Cố Long vừa nghe đến từ "con" trong đầu quả thật sắp nổ tung rồi.
Có con? Bảo Bối có con? Điều này là thật sao?
Cố Long quay mặt sang nhìn Chính Lâm, không tin được hỏi từng chữ.
"Có con? Là con của tôi với Bảo Bối sao? Nếu là thật thì tại sao lại li hôn? Đó cũng là con của tôi mà?"
Tiểu Chính Lâm cười khẩy vỗ lên vai Cố Long đáp.
"Tôi còn cảm thấy may mắn rằng chuyện của cậu và Từ Khánh bại lộ sớm.
Em tôi chỉ có thể làm thứ nhất, cả đời không thể làm người thứ hai.
Cậu nghĩ xem, nếu như cái thai lớn mà lúc đó Từ Khánh quay về.
Cậu vì trách nhiệm mà giữ em tôi lại, Từ Khánh câụ cũng không chịu từ bỏ.
Chẳng lẽ lúc em trai tôi phải ôm bụng bầu chịu uất ức sao?"
"Tôi..."
Chính Lâm nói đúng, nếu thật sự Tiểu Bảo Bối có thai, thời gian Từ Khánh quay về chậm trễ hơn hiện tại.
Chắc chắn hắn sẽ không thể bỏ ai được, một bên là trách nhiệm, một bên là tình cảm lâu năm.
Tiểu Bảo Bối lại tỉnh táo hơn hắn, thay vì hắn không chọn được thì cậu giúp hắn chọn.
Cậu chọn từ bỏ hắn, giờ đây chẳng phải hắn chỉ còn mỗi Từ Khánh thôi sao?
Nhưng còn con của hắn, Bảo Bối thế mà có thai? Chuyện này vốn không nằm trong dự liệu, đứa bé này dẫu sao cũng là con của hắn.
"Nhưng đó là con của tôi, tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện"
Tiểu Chính Lâm lại một lần nữa ngăn cản Cố Long, ánh mắt anh cả châm chọc nói.
"Tôi biết chúng tôi có lỗi với cậu, hiện tại chúng tôi đã buông tha cho cậu rồi.
Lẽ ra cậu nên thấy nhẹ nhõn chứ, tôi nhắc đến chuyện cái thai không phải vì muốn níu kéo cậu mà là nhắc cho cậu nhớ, vào ngày đơn li hôn được đưa ra sau này cậu muốn giành con về cũng không được.
Cậu cứ xem như chưa có đứa bé, nhà ngoại chúng tôi thừa khả năng nuôi cháu"
Cố Long không tin, Tiểu Bảo Bối cứ thế rời đi, tại sao? Tại sao đến cả con của hắn cậu còn giấu? Cuối cùng là thế nào?
Cố Long dùng hết sức, việc qua rào cản là anh cả.
Ngay tại lúc Bảo Bối sắp bước vào xe ô tô, hắn nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay của cậu, ánh mắt chăm chăm dáng người cậu hỏi.
"Bảo Bối, em nói cho tôi biết có phải em có thai rồi không? Mau trả lời, tại sao cứ liên tục khóc lóc thế hả?"
Tiểu Bảo Bối nước mắt đầy mặt nhìn hắn, khuôn mặt của cậu đỏ bừng chứa đầy sự bi thương.
Cậu lấy hai tay ôm bụng đáp.
"Anh...anh không cần phải chịu trách nhiệm, em có thể tự nuôi con được.
Bé con có em là được rồi, không cần cha.
Anh cùng Từ Khánh sau này sống hạnh phúc"
Cố Long nghiến chặt răng quyết không buông th chi Tiểu Bảo Bối, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, cọc cằn phun ra từng chữ.
"Mẹ nó...ai cho cậu có cái quyền bắt ép tôi trở thành chồng cậu, rồi sau đó lại tự động ly hôn vậy"
"Cố Long, cậu không được nói lời lẽ như thế với Bảo Bối"
Tiểu Chính Vũ nhíu chặt hai mày, lời nói của Cố Long quả thật rất chối tai, cái gì mà tự động ly hôn? Không có lửa làm sao có khói? Nếu sự việc không vỡ lẽ, ngày mai chắc chắn là ngày Tiểu Bảo Bối công bố tin vui.
"Đúng, là em sai.
Em sai tất cả, em xin lỗi...Bảo Bối không nên bức ép anh.
Bảo Bối hối hận rồi, Bảo Bối không muốn yêu anh nữa.
Em hứa sẽ không tìm đến anh nữa"
Cố Long vẫn không can tâm, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Là vì trách nhiệm hay vì tình yêu, hắn chỉ muốn sống chết phải giữ cậu lại.
"Nếu thấy có lỗi thì đừng đi, nếu đã mang thai con tôi thì lập tức quay về với tôi"
Bốp!
"A anh hai..."
"Chính Vũ...em không được đánh người, mau bình tĩnh lại."
Tiểu Chính Vũ hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đằng đằng sát khí như thể biến thành người khác vung tay cho Cố Long một cú đấm.
Không ai có thể nghĩ, một người hiền lành như Chính Vũ lại dùng bạo lực cả.
"Con mẹ nó! Cậu nói cái gì? Cậu bảo em tôi quay về bên cậu sao? Cho cậu và Từ Khánh chèn ép em ấy sao? Cố Long, ông đây hôm nay không đánh chết cậu thì cậu lại sợ ngày mai không thể gây hoạ đúng không?".