Mặt Trời Mọc - Thiên Tài Tiểu Ngư Tử

Chương 6



Edit: Khấu

Beta: Khấu

Chương 6

Giọng nói của Đường Cam làm Dư Lãng phục hồi tinh thần lại. Anh để hai tay xuống, đặt ở trên đùi rồi ngồi ngay ngắn người lại, có chút xấu hổ nhưng chính thức lặp lại lần nữa: "Em thích anh."

Đường Cam suy tư vài giây: "Chuyện khi nào?"

Dư Lãng căng thẳng nắm chặt tay, thẳng thắn trả lời: "Mới vừa nãy."

Đường Cam cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hoảng loạn rồi. Vừa rồi còn nghĩ Dư Lãng đang sờ quần lót của hắn, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra! Dư Lãng sờ quần lót tự nhiên mỉm cười, sau đó tỏ tình với hắn. Tuy rằng đấy quả thật là quần lót của hắn... Nhưng mà, người và quần lót vẫn là không giống nhau.

Hắn ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc mà nói với Dư Lãng: "Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ rõ ràng."

Nghe vậy Dư Lãng có chút suy tư. Tỏ tình đột ngột như vậy có vẻ như rất dễ dàng khiến hắn hiểu lầm sự chân thành của mình. Anh muốn đối xử tốt với Đường Cam, muốn chăm sóc đối phương thật tốt. Đây là suy nghĩ mà anh vẫn luôn có, vào một khắc động tâm kia, làm cho anh kìm lòng không được mà nói lời yêu với Đường Cam. Tuy tỏ tình là xuất phát từ kích động, thế nhưng anh bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đối phương rất khiến người ta yêu thích. Nhưng trong mắt Đường Cam, yêu thích này có lẽ không quá nghiêm túc.

Dư Lãng có kế hoạch trong lòng.

"Em sẽ suy nghĩ kỹ càng" Dư Lãng nói: "nhưng hiện tại em thật lòng rất thích anh, mong rằng anh có thể chấp nhận tình cảm của em."

Đường Cam gật đầu: "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Lúc sau hai người không nhắc lại chuyện này nữa, mà nói chuyện phiếm về chương trình truyền hình trong ti vi, sau đó trở về phòng của mình.

Trong phòng Dư Lãng chỉ mở một ngọn đèn ở đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào một bên gương mặt của anh.

Anh nằm nghiêng ở trên giường, nghĩ cách làm sao để Đường Cam hiểu rõ tâm ý của mình nhanh hơn. Có lẽ vừa nãy anh không nên thành thật như vậy, Dư Lãng nghĩ. Nếu như lần trước cũng đã thích thì có lẽ Đường Cam sẽ không cho rằng tình cảm của mình không nghiêm túc. Nhưng anh không thể lừa gạt Đường Cam, Dư Lãng thở dài, làm sao có thể lừa gạt Đường Cam được trong khi thực sự vừa nãy anh mới ý thức được mình thích hắn.

Dư Lãng trở mình, nghĩ thầm, nếu như ngày nào cũng nói với Đường Cam mình thích hắn thì một ngày nào đó Đường Cam sẽ tin tình cảm của mình. Nhưng mà, anh nhíu mày lại, ngày nào cũng nói thì Đường Cam có cảm thấy phiền không đây.

Dư Lãng thở dài đầy lo lắng. Đường Cam đẹp trai như vậy, tóc tai còn thơm, lại còn bị hạ đường huyết, uống nước dễ bị sặc, ánh mắt đáng yêu như vậy... Dư Lãng không nhịn được mà cong môi lên.

Đường Cam nhiều "Ưu điểm" đang ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Hắn không nghĩ tới Dư Lãng đột nhiên thổ lộ.

Ngoài giờ làm việc Đường Cam rất ít khi động não nghĩ ngợi. Trước đây hắn không nghĩ nhiều về tình cảm mà Vu Thừa đối với hắn, cho dù Dư Lãng có vạch ra hắn cũng lười suy nghĩ.



Để hòa đồng với mọi người trong cuộc sống của mình, Đường Cam vẫn luôn dùng cách lười biếng, hắn lười suy nghĩ đến ý nghĩ và cảm xúc thực của người khác, chỉ đáp lại những gì người khác hỏi. Điều này bớt đi không ít phiền phức, rất nhiều bạn bè nói hắn giả ngu trước tình cảm của người khác. Đây không phải là giả ngu, Đường Cam nghĩ, chỉ là làm như không thấy. Hắn không muốn biết những chuyện này, cho nên những chuyện đấy sẽ không xâm nhập vào trong tâm trí của hắn.

Vì vậy xưa nay Đường Cam cũng không nghĩ tới chuyện Dư Lãng đối tốt với mình. Nghiêm túc mà nói cũng không phải xưa nay hắn không suy nghĩ qua, mà là ngay từ lần đầu gặp mặt, Dư Lãng vẫn đối xử rất tốt với hắn, nói chuyện cũng rất thẳng thắn. Ngay từ trong tiềm thức Đường Cam đã nghĩ rằng Dư Lãng là một người như vậy.

Nhưng lời thổ lộ hôm nay khiến Đường Cam không thể không suy nghĩ những điều này.

Hắn có thích Dư Lãng hay không cũng không phải vấn đề quan trọng. Bởi vì hắn rất thích Dư Lãng, ở cùng Dư Lãng rất dễ chịu, cũng rất vui vẻ. Hơn nữa bởi vì thời cơ quen biết, ngay từ đầu hai người bọn họ cùng chia sẻ tâm sự cho đối phương, điều này làm cho bọn họ có cảm giác thân thiết ngay từ ban đầu.

Cho nên nếu như Dư Lãng thích hắn thì hắn cũng rất vui vẻ hạnh phúc.

Hiện tại vấn đề ở chỗ, Dư Lãng vì sao lại thích hắn.

Là bởi vì quần lót sao?

Cho dù Đường Cam nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao Dư Lãng sờ quần lót lại sờ ra được thích hắn.

Đường Cam nghĩ có lẽ ngay từ đầu Dư Lãng đã rất thích hắn, nếu không phải cũng sẽ không chăm sóc hắn như vậy, đồng thời cũng cảm nhận được anh rất che chở hắn. Hắn không nghĩ Dư Lãng sẽ che chở cho một người bạn như vậy.

Cho nên, quần lót có tác dụng gì chứ? Sao có thể làm Dư Lãng đột nhiên yêu thích hắn được?

Đường Cam không nhịn được lấy điện thoại di động ra, mở công cụ tìm kiếm nhập vào từ khóa— "Thích quần lót".

Hắn do dự nhấp vào một mục "Tại sao có một vài nữ sinh thích mua quần lót cho bạn trai", trong lòng hắn cảm thấy cái vấn đề này có điểm tương đồng với vấn đề của mình.

Sau đó hắn thấy được một câu trả lời trong đó— anh ấy mua quần lót quá xấu, nhìn mất cả cảm hứng.

Đường Cam bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra là như vậy, hóa ra Dư Lãng vì sờ vào quần lót của hắn nên mới nảy sinh ham muốn tình dục.

Ngày hôm sau hơn chín giờ Đường Cam mới tỉnh, hắn ngồi ở trên giường một lúc cho tỉnh ngủ. Sau đó xuống giường ra khỏi phòng định đi rửa mặt, nhìn thấy Dư Lãng đang vận động kéo dãn ở phòng khách.

Dư Lãng rất cao hứng khi nhìn thấy Đường Cam: "Anh rời giường rồi, vậy em đi làm bữa sáng nha."

Vành tai Đường Cam đỏ bừng, tránh đi ánh mắt của Dư Lãng: "Ừm."

Khi hai người ngồi đối mặt trong bàn ăn ăn món mì do Dư Lãng nấu, Đường Cam vẫn luôn cúi gằm mặt không nhìn đối phương.

Dư Lãng không nhận ra gì cả, trái lại vẫn thổ lộ với Đường Cam: "Em đã nghĩ cả đêm, em thật sự rất thích anh."

Đường Cam cắn sợi mì "Ừm" một tiếng.



Phản ứng lạnh nhạt như vậy làm Dư Lãng có chút mất mát, nhưng anh cũng không hề đề ý: "Em sẽ đợi đến ngày anh chấp nhận em."

Đường Cam vẫn "Ừm" một tiếng. Hắn ở trong lòng lo lắng nghĩ, có ham muốn tình dục rất là bình thường, nhưng hắn vẫn muốn tiến từng bước một, bây giờ hắn còn chưa chuẩn bị tốt để lên giường cùng đối phương. Nhưng giờ hắn phải nói rõ ràng với Dư Lãng mới được. Nếu bây giờ không đưa ra câu trả lời rõ ràng, Dư Lãng sẽ rất buồn.

Đã suy nghĩ kỹ, Đường Cam để đũa xuống, liếm liếm môi nhìn về phía Dư Lãng: "Tôi — "

"Đúng rồi!" Dư Lãng đứng lên, anh chạy đến ban công rất nhanh đã trở lại, rất cao hứng cầm đồ trong tay giao cho Đường Cam: "Quần lót của anh đã khô! Có thể mặc rồi!"

Đường Cam yên lặng mà cầm quần lót về, nắm chặt trong tay. Dư Lãng cũng không có bước đi, anh đã ăn xong mì nên đứng bên cạnh Đường Cam nói: "Trước tiên ăn xong rồi hãng mặc, nếu không mì sẽ bị trương."

Trong lòng Đường Cam phỉ nhổ chính mình một chút. Hắn dứt khoát đứng lên, kéo tay Dư Lãng, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Dư Lãng một cái.

Đường Cam lùi về vị trí ban đầu, vừa định mở miệng nói rõ ràng, nhưng lại khiếp sợ phát hiện khóe miệng Dư Lãng có một chỗ sáng lấp lánh. Lúc trước không có, hiển nhiên là bị hắn làm dính dầu vào. Quá khiếm nhã, lại có thể lấy miệng dính dầu của mình hôn lên miệng Dư Lãng luôn rồi!

Ngẩn người một hồi, Dư Lãng theo bản năng muốn lè lưỡi liếm môi. Nhưng mà đầu lưỡi vừa mới thò ra khỏi môi đã bị Đường Cam hôn lại. Chiếc lưỡi nhọn ngay lập tức kinh hoảng rụt lại vào trong miệng.

"Đừng liếm" Đường Cam lùi lại một chút rồi nói.

Dư Lãng nghe lời gật gật đầu.

Đường Cam xoay người lấy một tờ giấy, lau miệng cho Dư Lãng, sau đó lau miệng cho chính mình: "Tốt rồi."

Dư Lãng vẫn đang suy nghĩ: Đường Cam làm sao có thể dùng giấy đã lau qua miệng của mình đi lau miệng của anh ấy đây! Đường Cam phải dùng giấy sạch lau miệng của mình trước mới đúng!

Sau đó mãi anh mới nhận ra, vừa nãy Đường Cam đã hôn mình.

Đường Cam vẫn rũ mắt không có nhìn Dư Lãng, giọng điệu lại rất nghiêm túc: "Anh đã suy nghĩ qua, anh cũng rất yêu thích em, cho nên anh rất vui vẻ khi được em tỏ tình, cũng nguyện ý chấp nhận em. Nhưng mà..." giọng nói của Đường Cam dừng lại, câu tiếp theo mãi vẫn không nghe được nữa.

Dư Lãng có chút chờ không được sốt ruột hỏi: "Nhưng mà làm sao?"

"Trước tiên có thể không lên giường được hay không?" Đường Cam nhìn vào mắt Dư Lãng nói.

Dư Lãng lập tức gật đầu: "Đương nhiên có thể, đều theo ý thích của anh" Ngay sau đó anh liền trách Vu Thừa, cho rằng chính vì Vu Thừa mỗi lần đều đưa người trở về ‘làm’, để cho Đường Cam cảm thấy yêu đương chính là lên giường.

Đường Cam lại ngồi xuống ăn mì nhưng mì vẫn chưa bị trương. Trong lòng hắn nghĩ, nếu Dư Lãng mà muốn, hắn sẽ hết sức thỏa mãn, cũng không thể để cho Dư Lãng nhường hắn được.

- --

Hết chương 6.