Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 10: Xoay chuyển tình thế?



Nguỵ Nhã được bế ra bên ngoài, bao nhiêu cặp mắt vì vậy mà đồng loạt đổ dồn về phía cậu.


Cơ thể mất quá nhiều máu khiến toàn thân Nguỵ Nhã một chút sức lực cũng không có. Cậu phải dùng vai của Thiên Ân làm điểm tựa, tỉ mỉ quan sát những người đang có mặt trong phòng, cố gắng nhớ xem đối phương tên gì, có đáng để giao hảo hay không.


Đối với việc bị dị tộc bế kiểu công chúa trước mặt nhiều người, Nguỵ Nhã một chút cũng không thấy ngượng ngùng. Người bệnh có đặc quyền của người bệnh có được không. Hiện có được thả xuống thì cậu cũng không nghĩ mình tự đứng vững được.


"Ngươi thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?" Một nam nhân bộ dáng thanh tú tươi cười hoà nhã hỏi. Dáng vẻ quan tâm kia cũng không giống như đang giả vờ.


Nguỵ Nhã nhớ rõ khi mình vừa tỉnh dậy, người đầu tiên gặp là đối phương. Hình như tên là Phó Quân, chén thuốc mà cậu uống sáng nay là cũng là do người này phối dược.


Nghĩ tới chén thuốc mùi vị kinh khủng kia, Nguỵ Nhã cực kỳ không muốn phải uống thêm lần nào nữa, vì vậy nên lập tức nói "Ta không sao. So với trước thì hiện tại tốt lắm." Vậy nên ngàn vạn lần không cần phải bắt ta tiếp tục uống thuốc!


Mọi người nghe thấy Nguỵ Nhã nói chuyện ngữ khí từ tốn như vậy, lại thêm biểu tình bình tĩnh của cậu thì mới thật sự tin tưởng việc cậu đã hoàn toàn khỏi bệnh.


"Thật không?" Thiên Ân thấp giọng hỏi. Bởi vì Nguỵ Nhã đang tựa đầu vào vai y nên hơi thở vừa vặn thổi qua tai cậu, doạ cho cậu suýt chút nữa đem chính mình quăng ngã, may mà y kịp thời giữ chặt eo cậu lại, nếu không thì cậu nhất định đã thân mật hôn đất.


Thiên Ân hơi nhướng mày, y cũng chỉ hỏi một câu, đối phương cũng đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy.


Đột nhiên lên tiếng như vậy rất dọa người có được không? Nguỵ Nhã ai oán nghĩ. Cậu còn tưởng y không định mở miệng nói chuyện. Hơn nữa cậu còn chưa quen việc tiếp xúc thân mật với người khác như vậy. Nếu không phải hiện tay chân đều vô lực thì cậu đã phản xạ có điều kiện mà công kích y rồi. Thói quen không phải một sớm một chiều là thay đổi được.


"Đầu hơi choáng một chút, còn lại đều ổn." Nguỵ Nhã thành thật nói. Đợi khi cậu hồi phục tốt một chút, nhất định phải mau chóng đem một thân không khác con gà bệnh này cải thiện triệt để. Ngay cả sức lực để bảo vệ chính mình cũng không có thì đừng nghĩ đến chuyện bảo vệ người khác.


"Nhà ta còn mật ong, mai ta đem qua cho ngươi một ít, nghe nói mật ong rất tốt cho việc bồi bổ sức khoẻ."


Nguỵ Nhã nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân có gương mặt trẻ con, đôi mắt mèo to tròn, nhìn không khác học sinh sơ trung là mấy đang thân thiết nói. Đứng bên cạnh đối phương là một dị tộc vóc người cao lớn, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, hoa văn trên người là màu đỏ. Nguỵ Nhã vậy mới để ý trên cổ nam nhân trẻ con kia có một hoa văn tương tự như của dị tộc bên cạnh nhưng là một phiên bản đã thu nhỏ, chứng tỏ hai người này là một đôi.


"Ngươi là Lê Diệp Anh?" Nguỵ Nhã mơ hồ nhớ hình như người này từng đến thăm cậu, cũng là một trong số ít người kiên trì nhất. Rõ ràng là bị cậu đánh đuổi đau đến sắp khóc nhưng vẫn kiên quyết không bỏ cuộc. Nếu không phải dị tộc của đối phương cưỡng chế kéo về thì thật không biết người này còn kiên trì trong bao lâu.


Lê Diệp Anh nghe Nguỵ Nhã gọi tên mình, đầu tiên là gật đầu theo phản xạ, rồi thì ngạc nhiên, sau lại kinh hỉ lay lay dị tộc nhà mình "Sa Dực, hắn nhớ ra ta!!!"


Sa Dực nhìn bầu bạn vui vẻ đến phát ngốc, hơi không đành lòng mở miệng đả kích đối phương, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt nhìn Nguỵ Nhã "Xem ra ngươi vẫn nhớ được những chuyện trước đây. Nhưng mà trước khi ta xác nhận ngươi có thể tin được hay không thì cảm phiền ngươi cách xa bầu bạn của ta một chút."


Chưa gì đã bị cảnh cáo trước rồi, Nguỵ Nhã dở khóc dở cười gật đầu coi như đã hiểu. Biểu tình của Sa Dực lúc này mới hoà hoãn xuống, không nhìn tới bầu bạn mình đang bất mãn đứng dậm chân.


Nếu đối phương không phải bằng hữu của Thiên Ân thì Nguỵ Nhã dám khẳng định đối phương sẽ không hề kiêng kỵ việc cậu là nhân loại mà đã sớm lao tới đánh cậu một trận, trả thù cho bầu bạn của mình rồi.


La Vân nhìn dị tộc đang bế nam nhân bộ dáng xấu muốn chết trong lòng thì thấy cực kỳ chướng mắt. Vị trí đó phải là của nó mới đúng! Nếu không phải hiện tại bản thân còn nhỏ tuổi, nam nhân kia chắc chắn không có cơ hội giành được với nó. Còn đang bất mãn thì nhìn thấy ngoài cửa mọi người đang nhường đường cho một dị tộc tiến vào, hai mắt nó không khỏi mừng rỡ "Cha, người rốt cuộc cũng tới rồi!"


Nguỵ Nhã nhìn dị tộc đang đi tới đây. Thân cao thẳng tắp, dung mạo tuấn lãng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập lực lượng, nhìn qua xác thực là không tồi. Thật không ngạc nhiên khi Chu Lệ Uyên lại bị dị tộc này thu hút ngay khi vừa mới chạm mặt.


La Hải như thể không nghe thấy tiếng gọi nên không lên tiếng đáp lại, nhận ra có một tầm mắt đang quan sát mình, hắn thản nhiên nhìn lại, trong mắt lộ ra nghi hoặc nhưng cũng chỉ dừng lại vài giây, gật đầu xem như chào hỏi rồi một đường đi thẳng tới chỗ bầu bạn của mình.


Mặc cho La Hải che giấu cảm xúc rất cẩn thận nhưng Nguỵ Nhã từ trong mắt đối phương vẫn có thể nhìn ra được sự khinh thường, hoặc là nói giống như hắn đang nhìn phải thứ rác rưởi nào đó mà không đáng để hắn bận tâm.


Dù là ai thì khi bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy cũng sẽ không mấy dễ chịu, nhưng Nguỵ Nhã lại là ngoại lệ. Dạng người mũi hướng trên trời, không xem người khác ra gì như La Hải thì cậu từng gặp không ít, vậy nên cũng không thèm để tâm chi cho mệt.


Nguỵ Nhã không để tâm không có nghĩa là người khác cũng như cậu. Thiên Ân nhìn về phía La Hải, đôi mắt xinh đẹp của y hơi nheo lại.


Chu Lệ Uyên sớm đã được cởi trói, hiện đang ngồi trên ghế, một bộ dáng hoa dung thất sắc như thể vẫn còn chưa thoát ra khỏi sợ hãi. Thân thể mảnh mai yếu nhược khiến người khác muốn sinh tâm bảo vệ. La Hải cũng vì vậy mà không thể không thả nhẹ ngữ khí "Ngươi có bị thương không?"


Chu Lệ Uyên một bộ ấp úng, lại lén lén nhìn về phía Nguỵ Nhã, nhưng hành động này đều bị mọi người thấy được, hoặc là nói ngay từ đầu mục đích của cô ta là để mọi người thấy.


Không đợi Chu Lệ Uyên trả lời, La Hải đã kéo tay bầu bạn ra xem xét. Trên cổ tay của đối phương hiện lên từng đạo vết cắt dữ tợn, ngay cả Phó Quân nhìn thấy cũng kinh ngạc. Vốn dĩ giác quan của dị tộc so với nhân loại càng thêm mẫn cảm, nhưng vì trước đó Nguỵ Nhã bị thương nặng mất rất nhiều máu nên mùi máu của cậu lấn át mùi máu của Chu Lệ Uyên, cộng thêm việc nơi đây tụ tập nhiều người, mùi đều trở nên hỗn tạp khó phân biệt, vậy nên mới không ai phát hiện ra Chu Lệ Uyên cũng bị thương.


La Hải bởi vì là bầu bạn của Chu Lệ Uyên nên mới nhanh như vậy đã phát giác ra mùi máu của đối phương. Dị tộc đối với bầu bạn của mình vẫn là cực kỳ mẫn cảm, có thể trong một đám người dễ dàng tìm được bầu bạn của mình thông qua mùi hương đặc trưng của cơ thể cũng như là phân biệt được mùi máu, ấu tể cũng đồng dạng có khả năng như vậy. Cố tình là La Vân hoàn hoàn chỉnh chỉnh là nhân loại nên nó mới không thể từ mùi máu phân biệt ra ai với ai nên đương nhiên không biết mẫu thân nó bị thương.


Nguỵ Nhã đột nhiên nảy sinh ảo giác mình đang chơi trò cung tâm kế, mí mắt hơi giật giật. Tự làm bị thương để chứng minh bản thân thật sự là tự vệ chính đáng à? Nhanh chóng nghĩ ra được đối sách như vậy, đầu óc xem như còn xài được, cũng không đến mức não tàn đi.


"Ta nhớ ra rồi, lúc đưa Nguỵ Nhã đến đây, trên tay hắn còn đang cầm một mảnh vỡ."


"Xác thật là có mảnh vỡ."


"Như vậy thì Chu Lệ Uyên chỉ là tự vệ đúng không?"


"Bị người khác gây thương tích như vậy, gặp ta thì cũng sẽ làm như vậy thôi."


Ngươi một lời, ta một lời, hiện trường tức khắc trở nên ồn ào. Những người còn đang do dự cũng dần đứng về phía Chu Lệ Uyên. Tính mạng bị uy hiếp, phản kháng là chuyện hoàn toàn bình thường. Nhưng đem người bị hại trói thành như vậy thì đúng là hơi quá đáng rồi.


"Ngươi định giải thích chuyện này như thế nào?" La Hải nghiêm mặt nhìn Nguỵ Nhã, hay nói đúng hơn là nhìn người đang bế cậu, ánh mắt hung ác thể hiện hắn đang cực kỳ tức giận. Chu Lệ Uyên trên danh nghĩa là bầu bạn của hắn, bị người khác hại thành như vậy, hắn hiển nhiên không thể không tức giận.


Thiên Ngọc mím chặt môi, muốn lên tiếng phản bác nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào. Lúc nhóc mở cửa thì trong không khí chỉ có duy nhất mùi máu của mẫu phụ, hoàn toàn không có mùi máu của ai khác. Nữ nhân kia nhất định là đang vu oan cho mẫu phụ! Cảm giác biết rõ chân tướng nhưng không thể chứng minh khiến nhóc nóng nảy lại thấy vô lực. Nếu người có mặt lúc đó là cha thì tốt rồi. Cha nhất định không để nữ nhân kia có cơ hội tính kế.


~Tác giả có lời muốn nói~


(>w< ) Ta thật siêng năng, thật đáng khen có phải không?