Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 30: B khu



Dòng người theo sát nhau đi về phía cổng thành, trên lưng đều đeo một cái sọt đan bằng dây mây, thẩm mỹ chẳng ra gì nhưng thắng ở chỗ bền chắc, phía trên còn có một cái nắp, chỉ cần đem hai đầu dây thừa thắt nút thì mặc kệ là nhảy hay trút ngược xuống cũng không lo đồ vật chứa đựng bên trong bị rơi ra.


Muốn ra khỏi căn cứ thì phải đi qua khu B, cũng tức là khu dành cho những nhân loại không có bầu bạn sinh hoạt, đối tượng dễ bị vứt bỏ nhất. Ngụy Nhã thông qua Phó Quân biết được mỗi chuyến thu lương như vậy cũng có người ở khu B tham gia, tất nhiên việc bảo đảm an toàn cho bọn họ trách nhiệm không thuộc về người ở khu A, đồng nghĩa với việc chỉ những ai có chút bản lĩnh, hay có đối tượng để ý mới dám gia nhập đoàn người ra ngoài.


Đến khi tận mắt chứng kiến tình huống ở khu B, Ngụy Nhã lại một lần thay đổi nhận thức về mạt thế, so với hình dung của cậu thì tình hình thực tế càng thêm khắc nghiệt.


Từng túp lều xập xệ dựng đan xen nhau, đại đa số là dùng vải hoặc da thú dựng tạm bợ, không được mấy người có lều cắm trại để dùng. Cái này cũng không khó hiểu, dù sao mạt thế không hề dự báo trước tiến đến, chạy nạn còn không kịp, có được mấy người suy xét đến việc đem theo những vật cần thiết cho sinh tồn, dù sao quan niệm sẽ được người phía trên ra tay cứu trợ, tai nạn rất nhanh sẽ được khắc phục từ lâu đã ăn sâu vào tiềm thức người dân.


Bất quá, những người này lại không nghĩ đến, tự cứu lấy chính mình luôn luôn đáng tin cậy hơn là dựa dẫm, lệ thuộc vào người khác.


Một đám người sắc mặt vàng vọt, gầy còn da bọc xương, quần áo trên người rách nát, đầu tóc dính dầu hoặc nằm hoặc lắc lư đi trên đường. Hốc mắt hãm sâu vào, con ngươi tăm tối lại chết lặng, từng người dõi mắt về phía đoàn người đang di chuyển. Nếu không phải xác định mạt thế không giống như tiểu thuyết miêu tả có xuất hiện tang thi virus thì thật khiến người ta hoài nghi đám người trước mặt sớm đã trở thành xác sống trong sinh hoá nguy cơ.


Tính, những người còn di chuyển sinh hoạt được cũng không đến nỗi nào, riêng những người từ đầu đến cuối không hề bị đả động ngồi trong một góc mới khiến người ta rùng mình, da đầu có chút tê dại. Trên người bọn họ nhiều ít đều có miệng vết thương, bởi vì không kịp thời chữa trị, khuyết thiếu dược liệu, lại cộng thêm chất phóng xạ trong không khí mà miệng vết thương đều biến thâm, xung quanh không ngừng chảy mủ, lở loét, ghê tởm hơn là có vài con bọ biến dị kì quái màu đen, hai càng thật lớn bò quanh, tựa nhự bọ chét mà xuyên qua chui vào mớ thịt đang thối rửa kia, mà những người này giống như đã mất đi cảm giác nên đều mặc kệ chúng.


Trong không khí phiêu đến mùi thịt khét, mùi máu, mùi mồ hôi, mùi thức ăn phân huỷ xen lẫn mùi chất thải trộn lẫn, khiến những người ít khi ra khỏi căn cứ nhịn không được đều che mũi, không ít người còn trực tiếp nôn ra. Ngụy Nhã là lần đầu tiên đặt chân đến khu B nhưng phản ứng lại ngoài ý muốn tốt hơn những người khác, mắt cũng không chớp lấy một lần, như cũ dạo bước khiến người ta không khỏi hoài nghi đối phương bị nghẹt mũi nặng. Một số kẻ ôm tâm tình muốn nhìn thấy bầu bạn của Thiên Ân làm ra hành vi mất mặt để cười nhạo một trận liền phải hụt hẫng, khó chịu lầm bầm trong miệng, bị dị tộc nhà mình nhắc nhở mới thu liễm lại.


Chu Lệ Uyên theo sát La Hải đi ở trung gian, ngày thường trang nữ thần thánh khiết không nhiễm một hạt bụi muốn bao nhiêu mỹ có bấy nhiêu thì hiện tại khiến vài người có chút chướng mắt, rõ ràng là ra ngoài làm nhiệm vụ lại mặc một thân váy trắng, thật sự tưởng mình đang đi dạo mua sắm chắc?! Chu Lệ Uyên kì thật cũng là oan uổng, bình thường chỉ yêu thích mua chân váy nên muốn tìm một bộ mộc mạc thuận tiện để vận động quả thật không có.


Lúc này Chu Lệ Uyên không rãnh để ý ánh nhìn của người khác, cô đang bị cảnh tượng xung quanh ghê tởm muốn phun ra. Kể từ khi sinh La Vân đến nay, cô đã không cần phải tham gia thu lương, dù sao thì nhà bọn họ cũng không quá thiếu lương thực, những nhiệm vụ buộc mọi người đều phải tham gia nếu ai không đi thì chỉ cần đem lương thực nộp lên một phần là được.


Dạo gần đây thái độ của La Hải đối với Chu Lệ Uyên không nóng không lạnh, cũng không mấy sủng nịch, điểm này khiến Chu Lệ Uyên bất an, thêm việc La Vân bị đẩy đi tham gia dã ngoại sinh hoạt càng khiến Chu Lệ Uyên thật sâu cảm thấy nguy cơ. Vậy nên vì để cải thiện mối quan hệ mới đành phải cắn răng tham gia. Nếu như lần này cô thể hiện ra một mặt kiên cường, tựa như một đóa hoa nở rộ giữa mặt đất khô cằn, cô dám khẳng định mị lực của mình khi ấy chỉ có tăng chứ không giảm, La Hải cũng sẽ bị cô lần nữa mê hoặc.


Ngụy Nhã bọn họ đi ở gần cuối, Lê Diệp Anh mắt thấy vài đứa nhỏ đều gầy trơ xương, mặt mũi dơ bẩn nhìn không ra nhân dạng đang lấy tay đào xuống một đống rác, nhặt mấy thứ bẩn thỉu không biết là thứ gì, không hề do dự đã bỏ vào miệng, lại có đứa không nhanh tay như vậy đem đồ ăn xong liền bị những đứa khác nhào tới đánh để giành giật.


"Đừng nhìn nữa." Sa Dực kéo tay Lê Diệp Anh, mắt thấy bầu bạn nhà mình sắc mặt có chút kém thì không khỏi đau lòng. Nếu đây không phải là Lê Diệp Anh mà là kẻ khác, Sa Dực khẳng định sẽ một trận chê cười, đều đã là mạt thế, đồng tình tâm đối với người ngoài chính là thứ không cần thiết.


Phó Quân lại chỉ đảo mắt nhìn một cái, cũng chẳng thèm để trong lòng. Trong đám người này, Phó Quân được tính là người thường xuyên ra khỏi căn cứ nhất, bởi vì muốn thu thập dược liệu nên dù không muốn tham gia cũng không được, cho nên đối với tình cảnh trước mắt cũng nhìn đến quen.


Nhìn thấy phản ứng của bầu bạn hai bằng hữu như vậy, lại nhìn nhà mình, ánh mắt Thiên Ân ẩn hiện một tia nghiền ngẫm. Ngụy Nhã vẫn không bị quang cảnh trước mắt ảnh hưởng mà chỉ tựa như một người đứng ở vị trí quan sát, có đánh giá, có tìm tòi, có nghiên cứu nhưng không hề mang cảm xúc, mọi chuyện đang diễn ra trước mắt như cùng bản thân không can hệ, dù rằng đám người kia chính là đồng loại.


Dị tộc sở dĩ đối với tình huống như vậy đều thờ ơ lạnh nhạt, một chút cũng không để vào mắt là vì những người này là kẻ xa lạ, quan trọng hơn là trong mắt bọn họ, cũng chỉ có những người kết làm bầu bạn với dị tộc mới chân chính chấp nhận hiệp ước, thuộc về đồng minh, nằm trong phạm vi bảo hộ, còn những người khác chẳng những không phải đồng loại mà còn không phải đồng minh, bọn họ mới không rãnh bận tâm đến.


Nhưng mà Ngụy Nhã không phải dị tộc, lại đối với đồng loại lạnh nhạt một chút cũng không kém dị tộc, dạng người này nếu không phải là kẻ ích kỷ chỉ nghĩ cho chính mình thì chính là tâm quá lãnh, trong mắt khó dung người khác. Nếu là vế trước, vậy thì loại người này một khi xảy ra chuyện, khẳng định sẽ không ngần ngại vứt bỏ đồng bạn để đạt được ích lợi cao nhất. Còn nếu là vế sau, thế thì một khi được đối phương thừa nhận sẽ tương đương với việc tâm chỉ giao cho mỗi mình ngươi, tầm mắt cũng chỉ hướng về phía ngươi.


Đương nhiên, ngoại lệ trong mọi việc đều có khả năng tồn tại, nhưng đại đa số đều sẽ như vậy.


Không vội, dù sao y cũng có rất nhiều thời gian, kiên nhẫn cũng không thiếu, từ từ quan sát.


Càng tiến về phía trước thì bầu không khí càng thay đổi, những người sống sót ở đây sắc mặt dần chuyển biến khá hơn, tinh thần rõ ràng tốt hơn một chút. Điều đáng nói là những người này không ngừng vứt mị nhãn lại đây, không hề khách khí mời chào, rất nhiều người còn trực tiếp lột quần áo, cứ vậy xích quả quả câu dẫn dị tộc.


Ngụy Nhã hắc tuyến, nhìn một nữ nhân trên người không một mảnh vải, uốn éo hông, ôm thân cây biểu diễn màn múa cột nóng bỏng. Thật không sợ thân cây kéo xuống một tầng da a, đủ táo bạo.


Còn chưa kịp dời mắt thì trước mắt đã đen kịt, Ngụy Nhã vỗ vỗ bàn tay đang che mắt cậu lại, thấy đối phương vẫn như cũ không buông tay mới bất đắc dĩ lên tiếng "Ngươi che mắt như vậy, rất khó đi có biết không?" Đang yên đang lành muốn nháo cái gì đây?!


Thiên Ân quét mắt nhìn nữ nhân còn đang múa may quay cuồng phía trước, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của Ngụy Nhã, tay vẫn không dời, đem người lôi đi đuổi kịp đội ngũ.


Đám người Lê Diệp Anh đi ở phía sau, tấm tắc nhìn thân ảnh hai người trước mặt như dính chung một chỗ, này có được coi là trắng trợn tú ân ái không a?


Đợi đến khi Ngụy Nhã được thả ra thì bọn họ đã đến cổng thành.


Ngụy Nhã:......


Được rồi, dù sao cũng bị sương mù hạn chế tầm nhìn, một đoạn đường cũng đã đủ để cậu phân tích đại khái tình huống trước mắt, huống chi khi trở về cũng phải lần nữa đi ngang qua khu B. Ta đây không chấp nhặt, không chấp nhặt, không chấp nhặt, việc quan trọng phải lặp lại ba lần!!!


~Tiểu kịch trường~


Bàn về địa vị hiện tại của đối phương trong lòng...


Ngụy Nhã: "Bằng hữu kiêm người cần bảo hộ."


Thiên Ân: "Đối tượng cần giám sát."


~Tác giả có lời muốn nói~


Ta có cảm giác diễn biến bộ này dài dòng lê thê a, là ta ảo giác chăng? Thật sự là tự viết tự đọc không thể cảm nhận được tác phẩm hay đánh giá được như khi đọc truyện của người khác viết..... (・_・;)