Ngắt một phiến lá thoạt nhìn tựa như lô hội nhưng bề ngoài lại sần sùi, còn có màu tím yêu dị, đem cốt đao bên hông tháo xuống, lại dùng nó tước lớp vỏ bên ngoài ra, Ngụy Nhã nhìn bên trong lộ ra phần thịt lá màu hồng nhạt bán trong suốt, khóe miệng khẽ nhếch.
Tay bị người bắt lấy, Ngụy Nhã khó hiểu nhìn Thiên Ân, chỉ nghe thấy y nói "Đừng có tự tiện chạm vào thực vật ở đây."
"Không cần lo, ta có chừng mực." Ngụy Nhã đưa phiến lá cho Thiên Ân nhìn xem "Bề ngoài của nó tuy dễ gây hiểu lầm nhưng nó hoàn toàn không có độc."
"Cái này là lô hội biến dị à?" Phó Quân đối với dược liệu có hiểu biết, trước đây cũng nghi hoặc đây là lô hội nhưng mà nhan sắc cùng bề ngoài thay đổi, hắn không dám chắc nó có độc hay không nên chưa từng hái về.
"Hẳn là họ hàng của lô hội." Ngụy Nhã đưa phiến lá lên mũi ngửi, mùi hương không sai "Phần thịt lá có thể nghiền nhuyễn để bôi hoặc để nguyên trực tiếp đắp lên vết thương. Không chỉ có tác dụng cầm máu mà còn có thể tiêu viêm, khử trùng."
Phó Quân ngắt phiến lá cầm trên tay, cao hứng nói "Lợi hại như vậy? Ngươi sao lại biết được?"
"Sẽ không phải là gạt người chứ? Nhiều người như vậy nhưng không ai biết tác dụng của nó, chỉ mỗi mình ngươi biết, ngươi lại không phải là dược sĩ!" Triệu Yến không tin nói, dường như chỉ cần có tí cơ hội khiến Ngụy Nhã xấu mặt thì đều phải chen một chân vào.
"Tin hay không thì tùy." Ngụy Nhã không sao cả nói "Nếu ngươi bị trọng thương, trong tay lại không có dược, tin là ngươi sẽ không ngại đi thử, cho dù ngươi không phải là dược sĩ."
Một khi cận kề cái chết, không đến phút cuối thì không ai muốn từ bỏ hy vọng, dù là một tia hy vọng mơ hồ cũng đủ để thử, so với nằm yên chờ chết còn tốt hơn nhiều. Vậy nên mọi người cũng không nghi ngờ việc tại sao chỉ có mỗi mình Ngụy Nhã phát hiện ra mà những người khác lại không, hơn nữa ai dám đảm bảo những người khác phát hiện ra việc này có phải đã dấu làm của riêng nên mới không phổ cập cho người khác biết hay không!
Chu Lệ Uyên phức tạp nhìn Ngụy Nhã, bọn họ cùng nhau đồng hành, Ngụy Nhã khi ấy không thiếu bị trọng thương nhưng mà chưa từng sử dụng đến thứ kia. Như vậy là trong lúc bị đám buôn người dẫn đi khắp nơi rao bán, Ngụy Nhã từng bị trọng thương, sau đó thì ngẫu nhiên phát hiện ra dược liệu? Nhưng mà một khi như vậy, thế thì đám buôn người không có khả năng không phát hiện ra giá trị của nó a, không có khả năng chọn im hơi lặng tiếng thay vì tung tin ra ngoài để kiếm lợi nhuận.
Nghĩ theo một tình huống khác, Ngụy Nhã vì liều mạng chạy trốn đám buôn nên bị thương, tự mình cứu mình, rồi vô tình bị Thiên Ân nhặt được đem về thì sao? Chu Lệ Uyên nghĩ cô đã tìm ra chân tướng! Như vậy mới có thể giải thích vì sao khi Thiên Ân đem người về căn cứ lại không nói ra thân phận của Ngụy Nhã, có khi chính y còn không biết Ngụy Nhã là một tên nô lệ, bởi vì cô phát hiện trên cánh tay Ngụy Nhã không hề có con dấu nô lệ như những người khác, có thể đám người kia đã quên hoặc là không kịp khắc dấu.
Ngụy Nhã a Ngụy Nhã, hóa ra là dựa vào may mắn mới lừa gạt được người khác, cô đã nói mà, một nô lệ thân phận thấp hèn thì chỉ đáng làm công cụ tiết dục cho dị tộc, sao có khả năng được bảo hộ cùng nhận được sự chăm sóc như vậy. Thiên Ân một khi biết chính mình bị lừa, xem Ngụy Nhã có còn cười được nữa hay không! Đến chừng đó còn không phải là quỳ xuống váy cô xin tha thứ!
Thiên Ân có biết chân tướng không? Y đương nhiên biết, vả lại y còn tận mắt chứng kiến đối phương trước mặt y mỉm cười, ngoan tuyệt xuống tay cắt bỏ lớp da có khắc con dấu nô lệ kia, một chút lưu tình cũng không có, như thể da thịt không phải nằm trên người đối phương. Một màn vừa huyết tinh, vừa điên cuồng lại vừa tàn nhẫn như vậy đánh sâu vào thị giác, chỉ cần nhìn qua một lần, tin rằng cả đời cũng quên không được.
Ngụy Nhã thấy Chu Lệ Uyên trong mắt hiện lên một tia tính kế, ý cười trên môi càng sâu. Xem ra có người lo bản thân sống quá dai, muốn tìm chết đây mà.
Về việc dược liệu, Ngụy Nhã cũng không phải nói dối. Có lần lãnh một nhiệm vụ cơ mật, bị trọng thương nặng đến nổi phải tạm thời điều khiển cơ giáp trốn đến một tinh cầu xa lạ để dưỡng thương, dược vật hoàn toàn dùng hết, nếu không phải quang não phân tích trên tinh cầu kia có một loại thực vật có tác dụng trị liệu, có thể tạm chắp vá dùng thì không biết cậu khi ấy có còn mạng để quay về đế quốc hay không.
Về sau cậu mới biết tinh cầu kia là một mỏ khai thác kim cương đen nhưng vì đã sớm khô kiệt từ trăm năm trước, khí hậu lại không thích hợp cho sinh tồn nên bị liệt vào hành tinh chết.
Địa cầu vừa có kim cương đen, lại vừa xuất hiện loại thực vật cầm máu như ở hành tinh chết kia, thế thì phải chăng nơi cậu từng đặt chân đến vốn dĩ là địa cầu, là bộ dáng ngàn năm sau của địa cầu?
Ngụy Nhã đem thực vật cầm máu toàn bộ chất đầy giỏ, còn thản nhiên đem cả giỏ của Thiên Ân cũng chất đầy. Thiên Ân cũng không phản đối, nhưng lại sâu xa nhìn Ngụy Nhã.
"Thiết, hái nhiều như vậy làm gì không biết. Cũng đâu thể thay thế lương thực."
"Đúng rồi, vả lại trị thương cầm máu gì đó, chưa chắc đã có hiệu quả nhanh như dị tộc."
Lê Diệp Anh thấy một đám nói khó nghe như vậy, muốn cãi lại nhưng lại thấy bọn họ cũng không phải nói sai, đành phải rối rắm khuyên nhủ "Ngươi vẫn nên chừa chỗ thu thập lương thực thì hơn, mặc dù ta không đồng tình cách nói của bọn họ nhưng mà họ cũng nói không sai, ngươi trang nhiều thực vật cầm máu như vậy cũng không quá thực dụng."
"Ta đã kiểm chứng qua, dù là dược liệu tốt đến mấy thì tác dụng hồi phục vết thương cũng kém xa xa so với việc được dị tộc hỗ trợ." Phó Quân gật đầu, rồi như lâm vào trầm tư "Không thể không nói, điểm này của dị tộc thật quá huyền huyễn, giống như trong tiểu thuyết miêu tả sử dụng dị năng trị thương vậy, cũng có lẽ là ma pháp hồi phục,..."
"Dị tộc có thể trị thương cho ngươi, nhưng còn bọn họ thì sao? Ngươi trị được cho bọn họ không?" Ngụy Nhã không nói tiếp, nếu không phải có một phân quen biết, cậu còn lười đi giải thích. Từ đầu tới cuối, những người này thật sự chỉ suy xét đến mỗi ích lợi đối với nhân loại mà không hề tính đến phần của dị tộc.
Phó Quân cùng Lê Diệp Anh nghe vậy cảm thấy Ngụy Nhã nói rất đúng nhưng mà cũng chỉ hái nhiều hơn người khác một chút, chỉ có vài nhân loại theo chân bọn họ hái, còn lại đa phần là dị tộc tự mình động thủ.
Nhận được tín nhiệm mù quáng cũng không phải việc tốt đẹp gì, nhìn mà xem, những người này ít nhiều đều quá phụ thuộc vào dị tộc, vả lại trong tiềm thức cũng không xem dị tộc là một người có máu, có thịt như bọn họ.
Nhưng mà bọn họ đã quên, dù là kẻ cường đại đến đâu đi nữa cũng sẽ không tránh khỏi việc bị thương, dù cho năng lực hồi phục của dị tộc có kinh người, cường hãn hơn nhân loại thì cũng thể phủ nhận việc dị tộc bị thương cũng sẽ đau, mất máu quá nhiều cũng sẽ suy yếu, bị bệnh cũng thấy khó chịu,... Chỉ biết dựa vào thân cây cao để tồn tại nhưng lại không lo sống chết của nó, đến khi nó ngã rồi, còn chẳng phải chính mình cũng bị đè chết, hay nói thẳng ra là đột nhiên mất đi chỗ dựa, người đã quen thói ỷ lại còn có thể tự lực cánh sinh à?
Đối với thái độ của đám Phó Quân, Ngụy Nhã không thể nói là bất mãn hay không, dù sao cũng không đến phiên cậu quản.
"Nếu lần trước ta đi thu lương, ít ra Thiên Ngọc cũng có thể đem theo thứ này phòng thân." Ngụy Nhã đem túi nước đưa cho Thiên Ân, không cao hứng nói.
Thiên Ân tiếp nhận uống một ngụm rồi đưa lại cho Ngụy Nhã, hiếm khi nói nhiều hơn bình thường "Nơi đó không mọc thứ này." Cho nên dù có tham gia thì cũng sẽ không có thu hoạch.
Ngụy Nhã cũng không ngại Thiên Ân vừa uống qua, nâng túi uống một hơi. Đem túi cất hảo trong giỏ, Ngụy Nhã mới thấp giọng nói "Ngươi có thấy......" Quanh đây có điểm không thích hợp?
Bất quá lời phía sau còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Ngụy Nhã liền cảm giác được nguy hiểm ập đến, lập tức kéo Thiên Ân né sang một bên, Thiên Ân cũng ngay tại lúc đó túm tay Ngụy Nhã kéo về cùng một hướng. Cả hai đồng thời sửng sốt vì phản ứng nhanh nhạy của đối phương nhưng lại không có thời gian để trì hoãn, lăn một cái tránh vị trí cũ một đoạn xa, sau đó kinh ngạc phát hiện một nhánh dây đằng quất về phía cả hai đứng vừa rồi, lực đạo mạnh đến nổi san bằng cả bụi cây gần đó, rễ đều bị đánh bật gốc, còn cuốn theo một khối đất đá.
"Tập trung phòng hộ!!!" Dị tộc dẫn đầu đột nhiên rống lên một tiếng, khiến những người còn lại giật mình, còn chưa biết có chuyện gì đang diễn ra thì một đám dây đằng thình lình xuất hiện, xuyên qua màn sương mù tập kích bọn họ. Trong lúc nhất thời, tiếng la hét hoảng sợ vang lên tứ phía.
Vừa nãy luôn cảm thấy bị theo dõi, lại không nghĩ tới hóa ra là bị một gốc thực vật biến dị theo đuôi. Ngụy Nhã nhìn Lê Diệp Anh vẫn còn sửng sờ ngốc ngốc đứng bất động một chỗ, tay cầm dược liệu còn chưa buông ra, mắt thấy còn một nhánh dây đằng phác lại đây, Ngụy Nhã không chút nương tình đạp Lê Diệp Anh một cước ngã lăn sang một bên, thành công giúp kẻ ngốc nào đó tránh thoát một kiếp.
Sa Dực cùng những người khác sớm đã gia nhập cuộc chiến nhưng cũng không quên phân lực chú ý tình huống bên này. Thấy Lê Diệp Anh bị Ngụy Nhã không chút nương tình đá như vậy, xém chút vọt lại đây đánh người, nhưng sau lại thấy chỗ bầu bạn mình vừa đứng bị ba bốn nhánh dây đằng đâm xuyên qua, liền ra một thân mồ hôi lạnh, nếu như Lê Diệp Anh còn đứng nguyên chỗ đó, khẳng định đã bị xuyên thành con nhím.
~Tác giả có lời muốn nói~
QT theo ta hiểu thì là tác phẩm dùng công cụ chuyển ngữ trực tiếp từ tiếng hoa sang tiếng việt phải không? Nhưng mà ta không phải viết bằng tiếng hoa, cũng không phải máy móc a, càng không phải phiên dịch, cho nên "lối hành văn giống QT" là như thế nào?!? <(._.)> Ta không hợp viết thể loại hiện đại, nhưng bất quá lại cuồng mạt thế văn nên mới đào hố, từ văn phong cổ trang sang hiện đại không dễ đối với ta, hơn nữa còn là đối với một đứa thích dùng từ Hán Việt như ta, vậy nên nếu lối hành văn thật sự không phù hợp này nọ, ta chỉ đành bất lực......