Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 39: Một chút biến hóa



"Muốn đi thì cùng đi." Ngụy Nhã một chút cũng không nhân nhượng nói.


Sa Dực cũng chen vào "Trên đường nhiều nguy hiểm, không phải ta nói xui chứ ngươi để hắn đi một mình, không ai chiếu cố bảo hộ cho hắn thì giữ được mạng đến nơi là kì tích. Ta đã nói chuyến đi lần này là cá nhân tự thân bảo vệ mạng mình a."


Một mình thì tỷ lệ sống sót phải cao hơn mới đúng, bởi vì sẽ không có vướng bận, nhưng những lời này Ngụy Nhã đương nhiên không ngu ngốc nói ra.


Cậu rất phối hợp với lời của Sa Dực, biểu tình ủy khuất như thể bị vứt bỏ diễn đạt đến mức cả cậu cũng bất ngờ, còn âm thầm tự tán thưởng bản thân quá tài.


Nhìn xem, Thiên Ân rốt cuộc cũng thuận theo rồi. Thậm chí còn phức tạp nhìn cậu.


Thiên Ân kì thật là nhìn thấy biểu tình ủy khuất đáng thương của Ngụy Nhã khiến y có điểm biệt nữu. Bất quá, tại sao lại biệt nữu thì tạm thời y vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân.


Cuối cùng Sa Dực thay bọn họ đăng ký ba danh ngạch.


Nội trong thời gian hai ngày phải thu xếp lên đường, còn chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, Ngụy Nhã sâu sắc nhận ra thế giới này tràn ngập ác ý.


Ngụy Nhã trừng mắt nhìn khối thịt Niệm Y vừa đưa tới, dùng kiến thức ẩm thực ít ỏi cố nghĩ xem nên chế biến bảo quản như thế nào mới tốt.


Bận một ngày những người khác hiện mới có thời gian thu thập xử lý đám thú biến dị bị giết trong căn cứ. Nào có đạo lý thịt đưa tới tận miệng còn từ chối, vậy nên tất cả thống nhất đem thịt phân cho từng người, dù sao thì để lâu cũng hỏng mất. Nếu không phải thiệt hại lần này quá thảm trọng thì một lần bội thu như vậy khẳng định khiến ai cũng cao hứng muốn tổ chức tiệc ăn mừng.


Đem phần thịt đủ ăn trong hai ngày cất riêng một bên, Ngụy Nhã quyết định đem số còn lại làm thành thịt muối.


Làm thịt muối hình như cũng đơn giản, chỉ cần cắt bỏ phần da lông cùng nội tạng, đem thịt nạt rửa sạch sẽ, lại cắt thành từng lát mỏng vừa phải, rồi ướp muối đều hai mặt, sau đó- Ngụy Nhã nhóm một đống lửa rồi treo thịt xung quanh.


"Ngươi tính làm gì?" Thiên Ân gọi hồn kẻ đang thất thần ngồi bên đống lửa, hai mắt đầy nghiền ngẫm nhìn mấy miếng thịt treo phía trên.


"Thịt muối...... Chắc vậy." Ngụy Nhã trừu trừu khóe miệng, lại bổ sung thêm một câu "Cũng có thể là thịt hun khói."


Thiên Ân "......" Thế nó là thịt muối hay là thịt hun khói?


"Kệ đi, miễn sao bảo quản được thịt là được, ngon hay dở không quan trọng." Người nào đó một chút cũng không đáng tin cậy đem vấn đề này ném sau đầu.


Nói giỡn, Ngụy Nhã cậu cũng không phải mười hạng toàn năng, chuyện gì cũng biết làm a. Tại đây không có mạng, không có sách, cũng không có người để hỏi thì dù có ngồi nghĩ tới sáng cũng không biết cách làm của cậu là đúng hay là sai bét rồi.


Ngụy Nhã tận lúc rửa tay mới phát hiện bởi vì phải cắt thịt trong thời gian dài, còn phải dùng lực, cho nên lòng bàn tay sớm đã nổi đầy bọng nước, còn sưng lên một mảnh. Nhưng mà cậu cũng không mấy để ý, cứ như vậy đem tay rửa, cũng mặc kệ bọng nước bị vỡ ra. Dù sao một chút đau rát này chẳng thấm vào đâu cả, không nhìn tới thì cậu có lẽ cũng không tự phát giác.


Định trở vào trong nhà, lại va trúng một người khiến Ngụy Nhã lảo đảo ngã ra sau, may mà một bàn tay kịp lúc vòng qua eo giữ cậu lại.


Đối với cái thân nhược này, Ngụy Nhã đã không còn có thể thất vọng hơn được nữa, vậy nên cậu cũng không thấy một đại nam nhân suýt nữa bị đâm bay, đem chính mình quăng ngã thì có cái gì khó thích nghi.


"Trái tim nhỏ bé của ta không chịu nổi kích thích đâu, nên ngươi làm ơn đừng có thoát ẩn thoát hiện như vậy chứ, ít nhất cũng phải thông báo một tiếng." Nhắc tới cũng lạ, tại sao cậu lại thiếu cảnh giác tới mức Thiên Ân xuất hiện phía sau lưng mà cũng không hay biết? Là do cậu thiếu cảnh giác hay là mệt mỏi quá độ?


Thiên Ân bắt lấy tay của Ngụy Nhã, khiến cậu khó hiểu nhìn y đang muốn làm gì, chỉ là hành động sau đó của Thiên Ân khiến cậu nhất thời không thốt nên lời.


"Thánh thần thiên địa ơi, quyến rũ chết người a!!!" Nội tâm Ngụy Nhã không ngừng gào thét.


Cảm nhận đầu lưỡi ướt át lướt trên bàn tay, lại nhìn mỹ nam trước mắt như từ cổ trang bước ra, mái tóc dài màu bạch kim có vài sợi vươn trước ngực, hoa văn ấn ký trên cổ như ẩn như hiện. Hắc bạch đối lập, đẹp đẽ lại mang theo một cổ thần bí khó nói rõ. Còn có đôi mắt màu tím nhạt kia, cứ như viên ngọc quý phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ cần ánh mắt kia chuyên chú nhìn ngươi, ngươi liền khó có thể dời mắt khỏi đối phương.


Thật muốn tầm mắt kia chỉ duy nhất hướng về phía ta.


Một suy nghĩ kì quái cứ thế len lỏi trong tiềm thức, Ngụy Nhã cũng không có ý kháng cự, mà vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu, cậu cũng đã không hề muốn kháng cự.


Bất quá, Ngụy Nhã mím môi, hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Ân. Ngươi sinh ra đẹp như vậy để làm gì? Rõ ràng là hồng nhan họa thủy!


Thiên Ân bị trừng có chút không thể hiểu được, mang theo nghi hoặc nhìn Ngụy Nhã, như đang tự hỏi y đã làm sai cái gì?


Ngụy Nhã vốn dĩ thích đôi mắt tím sắc kia, lúc này bị ánh mắt đó tràn đầy vô tội cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm, tức khắc cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp.


Quá manh, ngọa tào, này là phạm quy a! Lão công nhà cậu đâu phải thuộc tính manh, khẳng định là nhìn lầm rồi!


"Được rồi." Ngụy Nhã khống chế nội tâm bị chọc trúng manh điểm mà run rẩy, ra vẻ thản nhiên nhướn mày "Cũng không sợ bẩn. May là ta vừa mới rửa tay xong đấy."


Thiên Ân nhìn bàn tay cũng đã đỡ hơn phía trước rất nhiều mới hài lòng buông tay thả người ra.


"Lần sau gọi ta." Người này, một khi không để ý, dường như sẽ luôn thích ôm mọi việc vào người. Giống như tối hôm qua Thiên Ngọc phát sốt, rõ ràng có thể gọi y dậy phụ giúp một tay, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn tự mình bận rộn xử lý mọi chuyện, vả lại dường như còn cố ý thả nhẹ động tác không dám gây tiếng ồn khiến y thức giấc.


"Từ từ sẽ quen. Ta cũng không phải nữ nhân, một chút chuyện nhỏ nhặt cũng làm không xong thì còn mặt mũi nào nữa." Ngụy Nhã nghiêm túc nói, quan trọng là cậu không muốn trở thành gánh nặng.


"Ta không xem ngươi là nữ nhân." Thiên Ân không hề nghĩ ngợi đáp. Y muốn nói cũng không phải chỉ có nữ nhân mới được phép dựa dẫm hay nhờ vả người khác, thế nhưng lại bị hành động tiếp theo của Ngụy Nhã làm nghẹn trở về.


Ngụy Nhã tặc hề hề cười, một chút cũng không đứng đắn nói "Đương nhiên ta biết nha. Thứ ngươi có, ta cũng có. Thứ cần thấy, ngươi cũng thấy. Nếu ngươi mà còn nhầm lẫn ta là nữ nhân thì khẳng định đầu óc ngươi có vấn đề rồi."


Quả nhiên không thể nghiêm túc lâu hơn được vài phút à? Thiên Ân đầu đầy hắc tuyến, đột nhiên đem hai tay niết má của Ngụy Nhã, hung hăng kéo ra hai bên, mặc kệ đối phương xin thua liên hồi vẫn không thả tay ra, buồn bực trong lòng lúc này mới vơi bớt ít nhiều.


Xoa hai bên má bị niết đau đến sưng lên như bánh bao, Ngụy Nhã trợn trắng mắt nhìn thủ phạm không thèm che giấu thỏa mãn mà phủi tay rời đi, cảm thấy ngày hôm nay quả nhiên chính mình bị trúng gió hoặc lão công nhà mình uống lộn thuốc rồi.


Băng sơn đại nhân còn sẽ biết bán manh trang vô tội, biết chơi xấu người khác sao?


Nhưng cũng không rối rắm được bao lâu, mọi tập trung của Ngụy Nhã đã hướng tới mùi thịt nướng phát ra từ sân bếp. Nghe thấy bụng kháng nghị sôi lên mới nhớ tới cả ngày hôm nay còn chưa kịp ăn đâu.


Thiên Ân đã nướng xong hai phần thịt, cũng không quên đem một phần cắt thành từng lát mỏng trên bề mặt, Ngụy Nhã có thể nương theo đó trực tiếp dùng răng xé thịt khối để ăn, đây đều là do cậu từng kiến nghị, ít nhất cũng tốt hơn là mỗi lần ăn đều phải xé thịt như đút con nít a, còn có thể mài răng một chút.


Ngụy Nhã cũng không có lập tức ăn mà là đem một phần thịt khác bâm nhuyễn, lại bắt một nồi nước sôi, bỏ xương cốt vào ninh. Gạo sớm đã hết, không thể nấu cháo cho Thiên Ngọc ăn, vậy nên cậu tính nấu một nồi thịt hầm canh xương cho nhóc.


Đem thịt nướng ăn hơn phân nửa Ngụy Nhã mới thấy sức lực khôi phục, bắt đầu tìm đề tài cùng Thiên Ân giao lưu "Nè, trước khi các ngươi đến đây, là ai phụ trách việc duy trì hậu đại vậy?"


Ngụy Nhã một bên hỏi, một bên liên tưởng tới tinh cầu thú nhân. Có thể hóa thành thú hình chính là giống đực, những người này sẽ phụ trách săn thú cùng bảo vệ bộ lạc, là lực lượng lao động chủ yếu. Phụ trách sinh sản ngoài nữ nhân được gọi là giống cái thì còn có một bộ phận người tuy thân là nam nhân nhưng vẫn có thể mang thai, lại không thể hóa thú hình, gọi là á thú nhân, cả hai đều là đối tượng cần được bảo hộ.


Mà dị tộc có thể khiến nam nhân mang thai, khiến Ngụy Nhã không khỏi liên tưởng đến tinh cầu thú nhân. Thế giới quả thật có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra mà khoa học không thể chứng minh được. Ngay cả trong tương lai cũng không hề có cách thức để nam nhân mang thai, đồng tính kết hôn cũng chỉ có thể có con dựa vào thụ tinh trong ống nghiệm.


"Nữ nhân." Thiên Ân khó hiểu nhìn Ngụy Nhã, biểu tình như muốn nói "Nhân loại không phải cũng như vậy?"


"Ngươi là nói dị tộc cũng có phân chia giới tính, không phải toàn bộ dị tộc đều là nam nhân?" Ngụy Nhã ngạc nhiên.


"Tất nhiên." Thiên Ân hiếm khi nói nhiều một đoạn "Bất quá, nữ tính rất khó sinh ra."


Nếu không phải nữ tính ngày càng thưa thớt thì bọn họ cũng sẽ không gần tới ngưỡng tuyệt vong, cũng sẽ không cần phải ngồi phi thuyền đi khắp nơi trong vũ trụ tìm kiếm hy vọng.


Kì thực nhân loại cũng sắp gặp phải tình huống tương tự, nữ nhân cùng nam nhân ngày càng xảy ra chênh lệch. Trọng nam khinh nữ từ cổ chí kim khiến không ít người từ bỏ bào thai ngay khi phát hiện đó là nữ hài, cứ vậy liên tiếp chục năm, tỉ lệ nam nữ được sinh ra ngày càng khác biệt. Chưa kể lúc sau gặp phải mạt thế, tỉ lệ sinh tồn của nữ giới vốn đã thấp lại bị giảm mạnh lần nữa.


"Nếu là hai dị tộc nam tính kết hợp thì thế nào? Có thể sinh ra đời sau không?" Ngụy Nhã chớp chớp mắt nhìn Thiên Ân, cứ như đồ đệ ngoan ngoãn chờ sư phụ khai sáng cho mình.


Thiên Ân chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngụy Nhã "Không thể."


Nghĩ lại thì nếu hai gã nam nhân dị tộc cũng có thể kết hợp sinh ra đời sau, vậy thì bọn họ cũng đầu cần đau khổ rời bỏ tinh cầu của mình để đến nơi khác a. Ngụy Nhã mới phát hiện câu hỏi vừa rồi có bao nhiêu ngu xuẩn.


Hiếm khi có bầu không khí tốt đẹp như vậy, khiến Ngụy Nhã nhịn không được hỏi nhiều thêm vài câu. Cho nên cậu mới phát hiện một sự thật, đó là dị tộc hóa ra cũng không khác nhân loại, đại đa số đều là yêu khác phái. Kết hợp với nam nhân nhân loại đại đa số đều là do tình huống ép buộc.


Dị tộc không phải trời sinh là đồng tính, cho nên mới có những người như La Hải, rõ ràng biết nữ nhân khó sinh gen hoàn mỹ nhưng vẫn lựa chọn kết làm bầu bạn với Chu Lệ Uyên.


~Tác giả có lời muốn nói~


Căn cứ chỉ phản ánh một nhóm nhỏ người sống trong mạt thế, không phải là tất cả a~ Đi càng nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thứ, mới có cách nhìn khách quan được. Cho nên Ngụy Nhã mới không thể liên tưởng dị tộc thuộc khác phái luyến, khi mà cậu chứng kiến không ít người chọn bầu bạn là nam nhân.