Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 47: Thẳng thắn



"Ta... Không liên quan tới ta..." Lê Tuấn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dị tộc phát giận, cả người không tự giác phát run.


"Hắn không phải là con ngươi sao? Không phải do ngươi sinh ra? Ngươi nếu không thích hắn thì cũng không cần phải đem hắn ném đi uy sư tử! Ngươi có còn nhân tính không vậy hả?! Chuyện ác độc như vậy mà ngươi cũng làm được!"


"Im đi! Ngươi có quyền gì mà quát nạt ta!" Lần đầu tiên bị người khác lớn tiếng mắng chửi, Lê Tuấn lập tức cũng không còn sợ hãi, gân cổ lên cãi "Hắn vốn đã chết, ngươi còn ôm theo một cái xác chết đi cùng, còn vì nó mà không kịp vác theo da thú, ta đã nhịn xuống không nói, ngươi vậy mà còn vì một kẻ đã chết lớn tiếng với ta. Một cái xác chết mà thôi, đâu phải người sống, ngươi lại dám nói ta ác độc, chẳng lẽ ngươi muốn ta vì cứu một cái xác mà bỏ mạng?!"


"Hắn đã tắt thở chưa?" Dị tộc cả người mệt mỏi bất kham nói "Hắn còn chưa chết. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là hắn vẫn chưa chết. Cho dù hắn không tỉnh nhưng hắn vẫn biết đau, vẫn biết ngươi đang làm những gì. Ngươi có biết bị thú biến dị cắn đau đến mức nào không? Ngươi không nghĩ trước lúc chết, hắn biết mẫu phụ vứt bỏ mình thì sẽ tuyệt vọng đến mức nào à?"


Dù cho có mạnh mẽ đến mức nào đi nữa thì nỗi đau mất đi người thân không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Dị tộc cường đại là thế, nhưng giờ phút này vẫn không thể giữ được nước mắt, những người khác bị không khí lây nhiễm mà bảo trì trầm mặc.


"Phi Quang là người rất trọng tình nghĩa, đáng tiếc lại chọn lầm bầu bạn." Niệm Y thở dài nói "Cũng chỉ có thể trách hắn yêu lầm người." Bởi vì yêu đối phương nên mới càng yêu quý ấu tể do người ấy sinh ra, không muốn dễ dàng từ bỏ hy vọng cho tới phút cuối cùng, đáng buồn là Lê Tuấn lại một chút cũng không hề cảm nhận được.


"Lê Tuấn, tách ra đi. Ngươi có thể đi tìm người khác." Dị tộc tên Phi Quang hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, rốt cuộc đưa ra quyết định.


"Ngươi muốn cùng ta tách ra?" Lê Tuấn đầu tiên là sững sờ, không ngờ tới Phi Quang lại quyết liệt như vậy, hoảng hốt vội bò dậy, giữ chặt tay hắn "Không được! Ta không đồng ý! Ta không muốn tách ra!"


Phi Quang gạt tay Lê Tuấn ra khỏi người, đã không còn mềm lòng nói "Ta mệt mỏi rồi. Ta quyết định từ bỏ. Chúng ta vốn dĩ không hợp nhau. Sống chung nếu chỉ có một bên cố gắng, vậy thì ta chẳng thà sống một mình."


"Ngươi là giận ta đã vứt bỏ đứa nhỏ kia sao? Ngươi cũng biết ta không có năng lực bảo vệ hắn. Chẳng lẽ ngươi lại muốn ta đánh nhau với sư tử biến dị? Ta là bị tình huống ép buộc!" Nếu là bình thường thì hủy quan hệ bầu bạn, mặc dù trên người vẫn còn ấn ký nhưng cũng không hẳn là không thể tìm một dị tộc khác. Nhưng hiện tại nếu tách nhau ra thì không khác nào tìm chết, một khi không có ai bảo vệ thì chặn đường này hắn nhất định không sống sót nổi, bởi vậy hắn cũng bất chấp mặt mũi chuyển sang níu kéo Phi Quang.


Một trận gà bay chó sủa cứ thế kết thúc nhanh chóng, nhưng lại khiến những người chứng kiến có nhiều tâm sự.


Trên thực tế, những nhân loại có ấu tể chỉ số ít là thấy chột dạ, còn phần nhiều lại cho rằng Phi Quang quá đáng, bởi vì việc liều mạng bảo hộ một cái xác chết cũng chỉ có kẻ điên chán sống như Ngụy Nhã mới làm.


Nói tiếp, mặc dù ấu tể là do chính mình sinh ra nhưng tiềm thức bọn họ vẫn luôn cảm thấy sợ hãi mà bài xích ấu tể, đều đổ lỗi cho tình huống ép buộc khiến bọn họ phải sinh ra quái vật, dị loại như vậy, thế nên cảm tình đương nhiên không sâu đậm. Cho dù ấu tể có chết, nói khó nghe một chút thì bọn họ phần lớn chỉ là thấy tiếc, tiếc vì mất đi một chỗ dựa sau này, mất đi một người sẽ bảo vệ họ mà thôi, chứ tình thân gì đó, xin lỗi, thứ quái vật kia không phải đồng loại của bọn họ, không thể tính là người nhà.


Chuyện đang diễn ra một chút cũng không gây ảnh hưởng tới Ngụy Nhã, bởi vì Thiên Ân sớm đã bế cậu rời đi đám đông.


Cả người ngập trong nước khiến Ngụy Nhã đánh cái rùng mình, thế nhưng cậu vẫn nhất định không chịu lên bờ.


"Đi lên." Thiên Ân đen mặt nhìn kẻ vẫn còn ngoan cố tắm suối trong thời tiết này, cũng đi theo xuống nước, muốn đem người xách lên bờ.


"Chờ một chút. Ta còn chưa tắm xong. Mấy ngày đã không được tắm, ngươi ít nhất cũng phải cho ta tắm thỏa thích một lần a." Ngụy Nhã lại không nghĩ tới nói là tắm nhưng bản thân lại vẫn mặc quần áo vì lạnh có bao nhiêu không đáng tin cậy, nói xong định lặn xuống nước trốn, nào ngờ Thiên Ân lại một tay ôm eo cậu, đem cả người cậu xách lên, lại là kiểu xách gà con đáng giận kia.


Thấy máu rốt cuộc cũng đã ngừng chảy, Ngụy Nhã lúc này mới không chống đối nữa, mặc kệ lão công nhà mình muốn làm gì thì làm. Nếu không phải muốn tiết kiệm nước uống, cậu cũng không ngốc tới mức tắm nước suối lạnh căm như vậy đâu.


Lại nói, đã biết đây là địa bàn của sư tử biến dị thì trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không lo bị thú biến dị khác công kích, cho nên mới có thể thản nhiên tách lẻ đi ra suối như vậy.


Trái với Ngụy Nhã tưởng, Thiên Ân cũng không xách cậu lên bờ mà là đặt cậu ngồi trên đùi y.


Tư thế này có chút nguy hiểm. Ngụy Nhã giật mi mắt, đang tính lùi ra phía sau tẩu thoát, lại bị cánh tay đang ôm sau eo của Thiên Ân siết lại, đem cả người cậu đều dán lên người y.


"Ngồi yên." Thanh âm trầm thấp lại từ tính của Thiên Ân nói khẽ vào tai Ngụy Nhã, khiến cậu phải hơi xê dịch đầu né tránh.


Cậu dám thề với trời, cậu không phải thanh khống a, thế nhưng mỗi khi nghe giọng của y lại vẫn cứ mất tự nhiên như lúc đầu. Bất quá, không có việc gì cũng thì thầm làm cái quái gì?!


Thiên Ân cũng mặc kệ Ngụy Nhã đang buồn bực vô cớ, hai tay nhanh chóng cởi áo của cậu. Nhìn thấy hai bả vai để lại mấy vết cào sâu đến lộ cả xương trắng, bởi vì ngâm nước mà dị thường dữ tợn, toàn thân thì đầy vết bầm tím, sau lưng còn bị đá nhọn đâm thương, chân mày xinh đẹp của y liền nhíu lại.


"Biểu tình gì đây? Ngươi chưa từng nghe vết sẹo là bằng chứng để đánh giá thực lực của dũng sĩ à? Như thế này chứng minh ta cũng có bản lãnh, không phải kẻ hai tay trói gà không chặt nha. Ngươi phải vì ta mà tự hào mới đúng!"


Ngụy Nhã đang tính mặc lại áo thì Thiên Ân lại nhanh tay trước một bước dứt khoát đem nó ném lên bờ, hai tay đè cậu lại, sau đó bất ngờ cúi đầu cắn một cái vào cổ của cậu như để xả giận.


"Sao tự nhiên lại cắn ta?!" Ngụy Nhã che lại cổ, trợn mắt nhìn Thiên Ân.


"Ngươi nói quá nhiều." Thiên Ân dựa vào thể lực mà dễ dàng gỡ tay Ngụy Nhã ra, lại ở bên cạnh cắn một cái.


Tự hào? Tự hào vì ngươi dám liều mạng đấu với sư tử biến dị, hay là tự hào vì ngươi bị thương nặng như thế mà vẫn không rên một tiếng, lại còn dám ngâm nước lạnh?


Để bầu bạn của mình gặp nguy hiểm lại chậm trễ đến cứu, y còn có tâm trạng để tự hào vì bầu bạn có thể tự cứu chính mình nữa sao?


Bàn tay mang theo hơi lạnh của Thiên Ân như có như không du tẩu khắp người Ngụy Nhã, con ngươi tím nhạt kia không ngừng đánh giá cậu, đem nửa người trên đều nhìn không sót một chỗ.


Không biết từ khi nào mà thân thể gầy yếu thiếu sức sống của cậu ta đã trở nên tràn ngập lực lượng như vậy, từ khi nào mà cậu ta đã mạnh mẽ đến như vậy.


Ánh mắt kia chưa từng biểu lộ sợ hãi, vẫn linh động như thế, tự tin như thế. Người này dường như chỉ cần y rời mắt đi một lúc, liền sẽ đem đến cho y rất nhiều bất ngờ.


Ngụy Nhã còn đang chìm trong ý nghĩ lão công nhà cậu biến thành kẻ thích cắn người thì chỉ cảm thấy đầu vai tê dại. Vừa châm chích đau vừa dính dấp khiến cậu giật mình. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên Thiên Ân đang vươn lưỡi liếm vết thương trên vai cậu. Phát hiện cậu đang quan sát y, y hơi liếc mắt nhìn lại, nâng tay vén mái tóc vừa rũ xuống của mình ra sau, như thể khiêu khích mà hạ xuống vết thương một cái hôn khẽ.


Tim dường như lỡ mất một nhịp.


"Ngươi đang quyến rũ ta sao?" Ngụy Nhã nhếch môi, đột nhiên nâng hai tay đè bả vai Thiên Ân, khiến y nửa người trên đều tựa trên bờ.


Ngụy Nhã hai tay chống dưới đất, từ trên nhìn xuống Thiên Ân, nhìn đến cánh môi mỏng vì dính máu của cậu mà nhiễm đỏ, thập phần quyến rũ mê người, có xúc động muốn hôn xuống.


Bất quá, Ngụy Nhã còn chưa kịp hôn thì Thiên Ân đã lạnh mắt nhìn vết thương trên vai vừa mới tốt một chút lại đổ máu, tức giận đem cậu xách lên.


"Còn lộn xộn thì ta đánh mông ngươi." Lời này một chút cũng không giống như chỉ đe dọa.


Ngụy Nhã nuốt khan một cái, tưởng tượng đến mình bị đánh mông...... Hảo đi, cậu không thích chơi đánh mông tình thú đâu! Bất quá, để tránh lộ vẻ mất tự nhiên, cậu liền tỏ ra bất mãn nói "Ngươi cũng thật biết phá bầu không khí."


Bị Thiên Ân vì trị thương mà vừa liếm vừa hôn khắp người, Ngụy Nhã chỉ thấy cả người đều không tốt. Là một thanh niên thân thể khỏe mạnh, phát triển bình thường, đương nhiên khó có thể chịu được kích thích như vậy, trừ phi ngươi có bệnh khó nói.


Ngụy Nhã thầm nghiến răng nhẫn nhịn. Ha ha ha, cậu còn chưa có cơ khát tới mức đó đâu. Lại nói, có lẽ lâu rồi không tự giải quyết cho nên cơ thể mới nhạy cảm như vậy.


...... Mà đợi đã, tại sao cậu lại phải chơi với ngũ chỉ cô nương trong khi cậu đã có lão công a? Ngụy Nhã đột nhiên nhớ ra cậu hình như bị đày vào lãnh cung còn chưa có được thả ra thì phải?! Phi, cái gì mà lãnh cung, đây cũng không phải là cổ trang!


"Nghĩ cái gì?" Thiên Ân để ý sắc mặt Ngụy Nhã cứ đổi tới đổi lui, lại cắn một cái, đem hồn cậu gọi về.


Cậu ta cũng thật thích thất thần a.


Thấy một chỗ bị thương còn lại cuối cùng cũng kết vảy, kéo da non, Thiên Ân mới buông ra Ngụy Nhã.


Ngụy Nhã thầm cảm tạ nước suối lạnh như vậy. Vừa nãy Thiên Ân bất ngờ cắn một cái, thiệt sự suýt chút khiến cậu buông súng đầu hàng a. Ha ha ha...... Không buồn cười chút nào, thật sự!!!


Đợi tiểu huynh đệ rốt cuộc cũng hết phấn chấn, Ngụy Nhã mới dám đi lên bờ. Còn may là Thiên Ân không có phát hiện ra, bằng không thì cậu nhất định đào một cái hố chui xuống. Này cũng quá mất mặt rồi, nhất là khi y nghiêm túc trị thương cho cậu như vậy, thật sự tự cảm thấy hổ thẹn a.


Năng lực của dị tộc thiệt sự quá lợi hại. Vết thương nặng như vậy không ngờ lại có thể mau chóng kết vảy. Nếu không phải vẫn luôn biết đây là địa cầu, Ngụy Nhã còn tưởng mình trọng sinh lộn sang thế giới ma pháp rồi.


Ngụy Nhã nhìn Thiên Ân băng lại đầu ngón tay cho Thiên Ngọc, lần nữa xác nhận quả nhiên khả năng chữa thương của dị tộc chỉ có tác dụng với nhân loại. Bất đồng cấu tạo gen mới có thể xảy ra tương tác.


Trong lúc cả hai lên đường quay lại điểm tập trung, Ngụy Nhã nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định hỏi "Thiên Ân, đám người Sa Dực có phải hảo bằng hữu của ngươi không?"


Sở dĩ hỏi là vì Ngụy Nhã muốn xác nhận trước để biết bước tiếp theo nên làm gì. Nếu như đám Sa Dực là hảo bằng hữu từng vào sinh ra tử với Thiên Ân, thế thì cậu cũng không tiện cắt đứt quan hệ với bầu bạn của họ. Nhưng mà nếu có thể, cậu một chút cũng không muốn dính dáng tới những người có khả năng gây bất lợi cho mình, nhất là tại mạt thế, một chút sai lầm có khi sẽ gây ra hậu quả khó có thể vãn hồi.


Ngày hôm nay Lê Diệp Anh có thể vì một người xa lạ mà mềm lòng, bất chấp lời cậu nói mà chậm trễ việc cứu Thiên Ngọc, ai dám đảm bảo lần sau hắn sẽ không tiếp tục làm như vậy?


Thiện lương là tốt, tuy nhiên còn phải tùy tình cảnh. Huống chi đây là mạt thế, khi tự ngươi còn chưa có năng lực bảo vệ chính mình mà lại muốn phát thiện tâm cứu vớt người khác, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Người được cứu có khi còn chê cười ngươi là kẻ ngốc, chưa chắc đã biết ơn ngươi.


"Không." Thiên Ân vì vội đem Ngụy Nhã đi trị thương nên không nghe được người khác thảo luận, không biết rõ tình huống, thế nhưng y cũng thấy Lê Diệp Anh lúc đó ngây ngốc bế Thiên Ngọc, trên môi Thiên Ngọc vẫn còn vết máu, lại cộng thêm việc Ngụy Nhã nhất quyết muốn y đem Thiên Ngọc theo cùng mà không nhờ người khác trông hộ, cũng không khó biết được đại khái.


"Chỉ là chung nhóm săn thú." Y cùng Sa Dực với Niệm Y cũng không tính là thân. Chẳng qua là hai người bọn họ không khinh thường y là kẻ tàn phế, thường xuyên cùng y hợp tác săn thú mà thôi. Sau thì Ngụy Nhã cùng bầu bạn của hai người bọn họ thường xuyên đi chung nên mới thân hơn một chút.


Không phải hảo bằng hữu vậy thì đơn giản hơn rồi. Ngụy Nhã chợt cười nói "Nếu ta khiến ngươi ngay cả một cái bằng hữu cũng không có thì ngươi sẽ thế nào? Có trách ta không?"


Thiên Ân cũng không hề do dự như dự tính, y chỉ nói "Một khi như vậy, chứng minh kẻ đó không xứng làm bằng hữu."


"Này có được tính là ngươi đang tín nhiệm ta?" Ngụy Nhã trêu chọc nói, trong lòng lại có chút vui vẻ. Được người khác tin tưởng sao có thể không vui, huống chi đây còn là một trong hai người quan trọng nhất của cậu a.


"Còn có một chuyện..." Ngụy Nhã nắm bàn tay nhỏ của Thiên Ngọc, ngón tay quét qua băng vải của nhóc, dư quang khóe mắt lại cẩn thận quan sát biểu tình của Thiên Ân "Tình huống của Thiên Ngọc là như thế nào vậy? Ngươi có chuyện không muốn cho ta biết đúng không?"


Quả nhiên, câu này vừa hỏi ra, Thiên Ân liền dừng bước.


"Ta biết ngươi tự có lý do của riêng mình. Nhưng mà Thiên Ngọc là con ngươi, cũng là con ta. Ta cũng có quyền được biết, không phải sao?" Ngụy Nhã đã luôn chờ Thiên Ân tự chủ động nói ra, nhưng nếu y nhất quyết vẫn muốn che giấu thì cậu buộc phải bắt y khai ra.


Ngụy Nhã có thể nhận ra Thiên Ân vẫn luôn tâm sự nặng nề, đừng khinh thường năng lực quan sát của một vị tướng. Mỗi khi cậu đối xử tốt với Thiên Ngọc, y lại như phức tạp, lại như tự trách, mặc dù y che giấu thật sự rất tốt, thế nhưng vẫn bị cậu bắt được.


~Tác giả có lời muốn nói~


Ta thích đọc bình luận truyện nhất. Bởi vậy ta rất thích đọc truyện trên wattpad, đọc bình luận thấy truyện càng thêm đặc sắc hơn nha. Nói nhiều như vậy, kì thực là ta đang lăn lộn cầu bình luận truyện đó~ (*≧∀≦*)