Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 56: Tìm đường chết tiết tấu



"Đó chỉ là dựa theo ngươi giả thuyết. Nếu như sự thật không phải là vậy, muốn rút lui cũng không còn kịp." Niệm Y là người đầu tiên không tán đồng nói.


"Đánh cuộc quá lớn, hại nhiều hơn lợi, ta vẫn thấy tránh được thì cứ tránh." Sa Dực khẽ thở dài, phức tạp nói "Từng là bằng hữu cùng vào sinh ra tử, gặp lại nếu phải trở mặt thành thù, thà rằng không gặp thì hơn." Ít nhất thì khi không đem sự thật phơi bày, vẫn còn có thể tự lừa mình dối người một chút, tự nhủ bọn họ cũng là bị tình thế ép buộc, chứ không phải kẻ máu lạnh nhẫn tâm đẩy bằng hữu vào chỗ chết.


Đã nói tới mức này, những người khác cũng chỉ đành trầm mặt.


Nếu không phải đã biết toàn bộ người trong căn cứ đại đa số đều từ kinh thành ra, một đường cũng không gặp phải trắc trở thì Ngụy Nhã thật nghiêm trọng hoài nghi những người này đều là ngốc bức.


Mạt thế đáng sợ cùng kiêng kị nhất chính là phản bội, mà không phải là thiên tai hay thú biến dị. Hiện lại đi rối rắm vì một đám kẻ đã phản bội mình như vậy, còn thay đối phương tìm lý do biện hộ, Ngụy Nhã thầm than may mà cậu vốn tính tình lãnh đạm, bằng không sớm đã nóng nảy gõ gõ mọi người một hồi cho tất cả đều tỉnh tỉnh lại.


Vì không biết tình đoàn kết của dị tộc có khác biệt so với nhân loại hay không, vậy nên Ngụy Nhã cũng không tùy tiện mở miệng chen vào. Cậu biết có một số chủng tộc hoặc quốc gia rất coi trọng việc giúp đỡ người cùng tộc, ít khi phản bội, trong tiềm thức đều ăn sâu bén rễ tinh thần tương thân tương ái. Trong trường hợp này, người cùng tộc có quyền bàn tán, có quyền nói xấu người khác,... đều không sao, nhưng một khi có người khác tộc thảo luận lên, bọn họ lại sẽ trở mặt xem đối phương là kẻ địch muốn chia rẽ nội bộ cũng không hiếm lạ. Nói ngắn gọn hơn là: Ta có quyền nói xấu tộc của ta, nhưng những kẻ ngoại lai thì không thể.


Ngụy Nhã chán nản chống cằm, xem ra cậu đã nhàm chán tới mức mỗi một chuyện đều phải nghĩ trước lo sau, có vẻ chuyện bé xé to rồi.


Từ khi nào thì mỗi một hành động đều phải cẩn thận từng li từng tí như vậy? Ngụy Nhã nghiêng đầu nhìn hai người bên cạnh, đáp án không cần tìm cũng đã hiểu.


Tự mình tiêu khiển để dời lực chú ý, Ngụy Nhã nhìn quanh một vòng, thấy Thiên Ngọc nho nhỏ ngồi bên cạnh, nhớ tới đêm qua ôm vào lòng xúc cảm mềm mại như bông, lại còn cực kỳ thoải mái, cậu nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đem nhóc con vớt lên, kéo đến ngồi trên đùi mình.


Tấm tắc, còn thật sự ấm hô hô, so với lò sưởi còn dùng tốt nha! Ngụy Nhã như phát hiện tân lục địa, mười phần hưởng thụ đem nhóc con của cậu ra làm gối ôm, cũng không để tâm việc Thiên Ngọc bị một loạt diễn biến làm sợ ngây người, toàn thân đều cứng đờ, như chỉ tiểu thú tùy thời đều có thể vung móng vuốt cào một cái. Nếu không phải xác định đây là mẫu phụ, nhóc đã sớm vung tay hạ chân đánh người rồi.


Thiên Ân làm lơ đôi mắt nhỏ đang hướng y phát tín hiệu cầu cứu, chỉ liếc mắt thoáng nhìn đùi của ai đấy. Lần trước gối đầu lên cặp đùi kia ngủ một giấc cũng không tệ.


Ngụy Nhã phát hiện tầm mắt của Thiên Ân, chẳng những không ngượng ngùng mà còn ghé tai y, nhỏ giọng lưu manh nói "Muốn đổi chỗ với Thiên Ngọc không? Chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta tùy thời đều để ngươi trưng dụng nha. Đổi lại buổi tối ngươi phải ngủ khỏa thân thì thế nào?"


Nửa phần đầu còn nghe lọt tai, nửa phần sau thì... Thiên Ân đen mặt, đầy ghét bỏ nhìn Ngụy Nhã như thể thấy kẻ biến thái có sở thích kì quái.


Tưởng còn chưa đủ thuyết phục, Ngụy Nhã còn bổ sung "Yên tâm, ta không bắt ngươi mùa đông ngủ khỏa thân, cũng không phải lúc có mặt Thiên Ngọc."


Thấy y không đáp, còn tiếp tục tìm đường chết nói thêm "Kì thực ngủ khỏa thân rất tốt cho sức khỏe, nhất là đối với nam nhân a. Ta là vì tốt cho ngươi thôi. Ngươi xem, ta đã không ngại ngươi ngủ khỏa thân, ngươi cũng không cần phải thấy ngại mà buộc bản thân mặc quần áo đi ngủ, vừa gò bó vừa không thoải mái."


"Bằng không thì chỉ cởi nửa người trên cũng được." Ngụy Nhã thật sự là thèm chết làn da của Thiên Ân, còn hận không thể dán mặt lên đó cả ngày, mặc kệ y thân nhiệt thực thấp, mùa đông dán lên chỉ có tăng thêm lạnh lẽo chứ không ấm thì cũng không ngăn được yêu thích cuồng nhiệt của cậu.


Kế hoạch của Ngụy Nhã chính là lợi dụng Thiên Ân ngủ khỏa thân để cậu có thể đường đường chính chính ăn đậu hủ. Bằng không thì dựa theo tính tình của y, trong lúc thức muốn chiếm tiện nghi cũng khó.


"Hảo, là ngươi tự nói." Thiên Ân cười như không cười cứ vậy mà đáp ứng rồi.


Sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, này không có khoa học a! Ngụy Nhã còn đang tính trường kỳ kháng chiến, không nghĩ tới Thiên Ân vậy mà lại phối hợp, có chút trở tay không kịp.


Bỗng có dự cảm xấu là như thế nào?


Giữa một đám người còn u buồn vô cớ, bầu không khí xung quanh ba người Ngụy Nhã lại ngoài ý muốn hài hòa, thật tựa như tách ra một thế giới riêng.


"Ta thấy chúng ta vẫn là không nên đi gặp bọn họ. Đã phản bội một lần, ai biết có phản bội lần nữa không? Dù cho có lý do chính đáng thì sự thật vẫn là bọn họ suýt đẩy chúng ta vào chỗ chết. Nếu không phải may mắn sống sót trốn thoát, đã chết rồi thì còn có thể thông cảm cho kẻ đã gián tiếp hại chết mình hay sao? Tin tưởng những người có mặt tại đây có thân nhân hay bằng hữu đã bỏ mạng ở khu B cũng hiểu được ý mà ta nói." Chu Lệ Uyên xoắn xuýt một hồi, không nhịn được lên tiếng ngăn lại hướng thảo luận đang nghiêng về phía ủng hộ Bách Thụy.


Chu Lệ Uyên là sợ hãi cùng ám ảnh việc bị phản bội. Trước đây đồng hành cùng Ngụy Nhã, vốn chính là hảo hảo, sau lại đột nhiên năm lần bảy lượt bị người ta đâm sau lưng, nhiều lần suýt nữa bỏ mạng, khiến cô thống hận nhất chính là tha thứ cho những kẻ đã phản bội mình, đem bọn họ tra tấn đến chết cũng chưa chắc đã khiến cô cảm thấy hả giận.


Bất quá, việc Chu Lệ Uyên cũng là một trong những kẻ phản bội, bán đứng lại Ngụy Nhã, cô đương nhiên tự động xem nhẹ rớt. Dù sao thì Ngụy Nhã không phải hiện tại cũng sống rất tốt à? Kết làm bầu bạn với một dị tộc xinh đẹp, còn có một ấu tể hoàn mỹ, nếu không phải năm đó bị bán, những chuyện tốt trên cũng đã không xảy ra. Cô cũng xem như là một nửa ân nhân của Ngụy Nhã a!


Quay trở lại hiện tại, La Hải không ngờ Chu Lệ Uyên ngày thường điềm đạm hiểu lòng người lại đột nhiên phát biểu, vẫn là nói chuyện không nên nói, thật sự là tức giận đến gân xanh đều hiện.


"Ha hả, khi nào thì đến lượt ngươi lên tiếng?" Không mấy khi có cơ hội khiến La Hải bẽ mặt, Bách Thụy dĩ nhiên không bỏ qua, trào phúng nói "Kẻ chỉ biết núp sau lưng người khác thì tốt nhất vẫn là nên câm miệng ngồi một bên đi. Cho dù là đi lộ tuyến cũ hay mới, cũng là tộc chúng ta làm chủ. Nếu như ngươi tự nhận là có năng lực không thua kém chúng ta, khi ấy thì tùy ngươi phát biểu. Không cản tay cản chân của chúng ta đã là tốt rồi, còn ý kiến cái rắm! Dù là chiến đấu cũng là chúng ta chiến, sợ chết thì cút!"


Không thể không nói, Ngụy Nhã đã đoán gần đúng rồi. Dị tộc cùng nhân loại cũng không phải đa số đều hòa hợp như vẻ bề ngoài. Lấy Bách Thụy làm ví dụ, hắn vốn chán ghét nhân loại yếu nhược, lại xem trọng tộc nhân, Chu Lệ Uyên mặc dù không trực tiếp chỉ trích nhưng cũng đủ chạm vào ngòi nổ của hắn. Nói một đám đã rời đi là kẻ phản bội, trong khi thủ lĩnh căn cứ người đã đưa ra quyết định chính là dị tộc, còn không phải chỉ đầu sỏ phản bội là dị tộc à?!


Mặc dù Bách Thụy là vô cớ gây rối, nhưng những dị tộc cùng chung quan điểm với hắn đều đổi sắc mặt, tràn đầy bất thiện nhìn Chu Lệ Uyên. Phải biết là mù quáng tín nhiệm vào một cái gì đó, luôn luôn sẽ có một vài người như vậy, mà những người đang tỏ địch ý rõ rệt kia đều là người lấy tộc nhân của mình làm niềm kiêu hãnh, không dung kẻ ngoại lai nói xấu.


"Không xuất lực còn dám có ý kiến, mặt cũng thật dày."


"Sợ chết thì cứ nói đại, ai bắt đi theo chứ!"


"Vừa nhìn còn tưởng là người thấu tình đạt lý, nào ngờ đầu óc không dùng được. Quả nhiên không nên nhìn mặt mà lầm."


"Nhân loại chẳng phải có câu nữ nhân không được tham gia chính sự sao? Lời này vứt m* nó hết rồi à?"


"..."


Có đánh chết thì Chu Lệ Uyên cũng không ngờ chỉ một câu nói liền gây ra phản ứng mãnh liệt như vậy. Nói ra thì chỉ trách cô ta xui xẻo, tâm trạng của dị tộc khi biết mình bị bỏ lại sớm đã hỏng bét, ức chế đều tích tụ cả một chặn đường, không có nơi phát tiết, cho nên chỉ một câu nói cũng đủ khiến bọn họ bùng nổ.


Hoảng hốt núp phía sau La Hải, lại đón ánh mắt chán ghét của hắn khiến Chu Lệ Uyên sắc mặt tái nhợt, bấy giờ mới nhận ra bản thân vừa rồi đã làm chuyện thừa thải ngu ngốc.


Kì thực dựa theo khả năng của La Hải, hắn một khi đã muốn đi lộ tuyến khác, thuyết phục mọi người đều dễ như trở bàn tay, huống chi hắn chọn chính là con đường dẫn đến kết quả tốt nhất. Thế nên Chu Lệ Uyên chẳng những hành động dư thừa mà còn tìm chết tiết tấu, tự đem hình tượng nữ thần biết lý giải nhân tâm đánh sập.


Dựa theo chỉ số thông minh hiện tại của Chu Lệ Uyên, Ngụy Nhã có điểm lo lắng cậu còn chưa xuống tay thì cô ta đã tự đào hố chôn mình rồi.


"Đủ rồi. Chúng ta có mặt tại đây là để thảo luận lộ tuyến, không phải để cãi nhau." Phi Quang lên tiếng ngăn lại một đám đang muốn mất khống chế. Tương lai hoang mang dẫn đến tính tình táo bạo hắn có thể lý giải, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm chậm trễ chính sự.


Phỉ Tư ngậm trong miệng cọng cỏ, ung dung một góc xem kịch vui, lúc này thấy mọi người đều đã yên tĩnh mới phát biểu "Rốt cuộc cũng hết ồn ào, ta đây nói chút ý tưởng được rồi chứ?"


Niệm Y gật đầu "Ngươi cứ phát biểu đi."


"Có ai để ý thấy tốc độ di chuyển của mây đen nhanh hơn trước không?" Phỉ Tư chỉ đám mây đen phía chân trời, thu hồi biểu tình thả lỏng hiện tại, thay vào đó là thần sắc trầm trọng nói "Nếu ta tính toán không lầm, không tới nửa tháng thì nơi này sẽ xuất hiện gió lốc, còn sẽ kéo dài không dứt."


"Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ ngươi mới nói?!" Sa Dực tức giận trách vấn.


"Các ngươi để ta mở miệng chắc?! Đều ồn thành cái dạng gì, ta còn chưa kịp nói đã bị nhảy vào họng." Phỉ Tư khó chịu đáp.


Ngụy Nhã tuy có thể dự đoán mưa khi nào xảy ra trước một đoạn thời gian dựa theo độ ẩm trong không khí, nhưng mà gió lốc loại này vẫn là cần thiết bị đo lường chính xác. Thấy mọi người không ai hoài nghi lời của Phỉ Tư, bắt đầu sốt ruột lên, cậu liền không nhịn được hỏi "Hắn có thiết bị đo lường đặc chế à?"


Thiên Ân nói "Hắn bẩm sinh có khả năng dự báo thời tiết, chỉ là phạm vi hạn chế."


Ngụy Nhã nghe vậy liền kích động. Này cũng tương đương với có dị năng đi? Lại nói, mạt thế lại có năng lực dự đoán thời tiết, có thể tránh trước thiên tai, năng lực tuy nghe có chút râu ria nhưng trong tình thế hiện tại thì mọi người chỉ e là cầu mà không được, bởi vì đối mặt với hiểm họa từ thiên nhiên, dù là ai thì cũng sẽ trở nên thật nhỏ bé.


"Vậy thì chuyện rời đi phải dời lại à?"


"Còn chưa biết sức gió mạnh ra sao, lỡ như không kịp tìm chỗ ẩn nấp thì rất nguy hiểm."


"Nhưng mà ở lại đây cũng làm được tích sự gì? Nơi này lều bị gió thổi nhẹ cũng đủ bay mất, căn bản là có cũng như không!"


Mọi người đều phân vân giữa việc lập tức rời đi hay là ở lại, cảm thấy cả hai chọn lựa đều không hề đáng tin cậy, đều có nguy cơ tồn tại. May là có Phỉ Tư phía trước oán giận, mọi người dù thảo luận kịch liệt nhưng vẫn biết giữ âm lượng vừa đủ nghe, không ồn ào nhức đầu như trước đó, tránh việc có người nghĩ được chủ ý lại không có cơ hội phát biểu.


"Phỉ Tư, ngươi có biết trước được hướng gió hay không?" Ngụy Nhã trong đầu đã có một kế, lại không nóng vội mà bình tĩnh lên tiếng.


Phỉ Tư gật đầu "Là hướng Bắc."


Phương Bắc, ngược hướng phía Nam vừa xảy ra thiên tai, vậy nên mây đen mới như thể đang đuổi theo sau bọn họ, bởi vì từ đầu bọn họ vẫn luôn đi về phía Bắc.


"Mức độ ổn định của hướng gió thì như thế nào?" Ngụy Nhã hỏi tiếp.


Mặc dù kì quái đối với câu hỏi của Ngụy Nhã, Phỉ Tư vẫn nghiêm túc quan sát bầu trời, một lúc sau mới đáp "Vẫn luôn ổn định thì ta không dám chắc. Nhưng trong vòng mười ngày nửa tháng, đại khái hướng gió sẽ không thay đổi."


Ngụy Nhã hài lòng gật đầu, sau đó lại trước ánh mắt chăm chú của mọi người, không mở miệng nói tiếp, giống như cậu chỉ là hỏi hỏi để thỏa mãn tò mò của bản thân mà thôi, khiến một đám đang chờ cậu nói ra một cái chủ ý đều trợn mắt, bỗng dưng cảm thấy nghẹn.


~Tác giả có lời muốn nói~


Đổi lại tên chương 55. Bật mí một chút, chương sau có lẽ sẽ khá là thú vị nha~ Bất quá, cũng có thể là chỉ có ta mới thấy thú vị. Ý tưởng có nhưng bút lực không đủ nên ta nghĩ diễn đạt sẽ không được tốt lắm. Nhưng cứ chờ mong nga (~‾⌣‾)~