Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 66: Hào nhoáng một đời



Máu, thật nhiều máu.


Máu nhiều tới mức nhuộm cả sàn gạch thành một màu đỏ sẫm, khó có ai còn nhận ra nhan sắc ban đầu của nó.


Bất quá, đó chưa phải là tất cả.


Khiến người ta kinh sợ hãi hùng chính là từng đống thịt nằm la liệt khắp mặt đất, hay nói đúng hơn là xác chết. Tay chân rơi rụng khắp nơi, từng khuôn mặt chết không nhắm mắt, như thể quá mức kinh ngạc cùng chịu qua tra tấn khó nhịn mà trợn trừng, biểu tình vặn vẹo thống khổ, rồi lại như được giải thoát, toàn cảnh như khắc họa Tu La tràng. Mặc kệ kẻ có can đảm nhiều đến mấy, khi thấy tình cảnh này cũng bị dọa đến chết khiếp.


Giữa đám xác chết chất đống lúc này có một thân ảnh nho nhỏ đang đứng. Lễ phục sang quý trắng tinh trên người đã rách nát bất kham, lây dính máu tanh mà nhiễm đỏ từng mảng, lại tựa như từng đóa hoa nở rộ, mang theo một loại mị hoặc kì quái khó có thể diễn tả.


Thân ảnh nho nhỏ ấy vừa đứng dậy, đối lập với tràng thảm thiết dưới mặt đất là bầu trời ngàn vạn vì sao tinh tú vẫn luôn luôn sáng rực rỡ, khiến đối phương như đang đứng giữa lần ranh nối liền thiên đàng cùng địa ngục. Đánh sâu vào thị giác như vậy khiến nhân tâm đều run rẩy, rồi lại không khỏi cảm thấy thu hút. Thật giống như thiên sứ sa đọa. Vừa đáng sợ lại vừa khiến người trầm mê.


Binh lính mất một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng vung kiếm chém đứt lồng sắt, hướng đám người bị nhốt nhận lỗi "Đến chậm một bước, mong Ngụy gia đừng trách."


Ngụy lão gia từ mặt đất đứng dậy, khí thế trên người một chút cũng không vì bị bắt cóc mà suy giảm, quần áo cũng không hề có nếp gấp, nhìn qua không giống con tin, càng giống như nhàn hạ dạo chơi một hồi, vuốt chòm râu cười đáp "Không chậm, không chậm. Tướng quân phái binh lính đến đây cứu giúp đã là có ơn với Ngụy gia chúng ta rồi."


Binh lính tầm mắt nhịn không được vẫn luôn dõi về phía người đã gây ra cảnh tượng chấn động vừa rồi, tò mò hỏi "Không biết đứa nhỏ kia là...?"


"À, ngài đang muốn hỏi Ngụy Nhã sao? Đứa nhỏ này là cháu đích tôn của Ngụy gia ta." Ngụy lão gia cười càng thêm sâu vài phần nói.


"Ngụy Nhã?" Như nhớ tới cái gì, binh lính không khỏi nhìn kỹ một lần đứa nhỏ trước mắt, táp lưỡi nói "Gen ưu việt. Quả nhiên, nếu là gen ưu việt, vậy mọi chuyện liền dễ hiểu. Lấy một địch trăm cũng không phải không có khả năng."


Nói rồi liền quay sang cười nịnh "Đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng. Tương lai nói không chừng sẽ oanh động đế quốc a. Chúc mừng Ngụy gia có người thừa kế ưu tú."


Hai bên không ngừng khách khí với nhau, lại bị một tiếng gào khóc cắt ngang.


"Viên Viên, không khóc, không khóc nha. Mẹ xoa xoa cho ngươi, xoa xoa liền không đau." Ngụy phu nhân ôm lên đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi, khóc đến mắt đều đỏ bừng, nhìn qua đáng thương hề hề.


Ngụy phu nhân một bên dỗ, một bên cẩn thận kéo ống quần đứa nhỏ, nhìn thấy đầu gối bị đỏ một mảnh liền đau lòng. Hóa ra đứa nhỏ này được thả ra, mừng rỡ như con ngựa thoát cương liền khắp nơi chạy loạn, sau đó không cẩn thận vấp phải chân ghế gãy liền té ngã, cũng không phải rất đau nhưng lại theo thói quen gào khóc một trận, bởi vì nó biết chỉ cần nó khóc, mẹ sẽ lo lắng dỗ nó, không mắng việc nó chạy loạn nữa.


"Viên Viên làm sao vậy?" Ngụy gia chủ mặt mày mang theo nghiêm khắc, vốn là lạnh băng một khuôn mặt lúc này khẽ nhíu mày, trong mắt lo lắng lại giấu không được nói.


"Ngươi xem, bị bầm rồi này. Đáng thương Viên Viên, còn đau sao?"


"Hức... Còn đau. Mẹ xoa xoa. Muốn xoa xoa." Viên Viên hít hít cái mũi, làm nũng nói.


"Ngươi nha, lớn như vậy rồi còn làm nũng." Ngụy phu nhân mặc dù trách cứ nhưng ngữ khí lại bao hàm sủng nịch, không chê phiền tiếp tục xoa xoa đầu gối sưng đỏ của đứa nhỏ.


"Không có tiền đồ." Ngụy gia chủ lạnh giọng nói, nhưng khóe môi hơi cong cong đã bán đứng hắn, chứng minh hắn tâm tình thực sự rất tốt.


Một nhà ba người, bầu không khí tốt đẹp, ấm áp hài hòa tới mức khiến ai thấy cũng phải ganh tỵ.


Tiểu Ngụy Nhã chật vật từ đống xác chết đi tới, bởi vì tuổi nhỏ chân ngắn, trên đường bị vấp ngã không biết bao nhiêu lần, lại vẫn ngoan cố bò dậy đi tiếp. Đợi tới khi đến nơi, cả người đều đã lăn lộn đến không nhìn ra nhân dạng. Trên người dính máu me thịt nát lại dơ lại hôi, còn chưa tới gần thì Ngụy phu nhân đã cau mày, lùi ra sau mấy bước.


"Thiệt hôi. Hôi còn hơn cả đống rác a. Hôi chết người rồi." Viên Viên được Ngụy phu nhân ôm trong lòng, một tay bịt mũi, một tay xua xua không khí, tràn đầy ghét bỏ nói.


Ngụy phu nhân thấy Viên Viên khó chịu, lập tức không vui nói "Ngụy Nhã, ngươi tránh xa một chút, không cần lại gần đây. Em trai ngươi không chịu nổi mùi...... nồng như vậy." Vốn tính nói là hôi, nhưng thấy có nhiều người ngoài chứng kiến như vậy liền thu hồi.


"Ta...... Hảo." Tiểu Ngụy Nhã run run rẩy rẩy nghe lời lùi ra xa mấy bước, vừa vặn chính là quay trở lại đám xác chết phía sau lưng, như kẻ ô uế thấp hèn không thể dẫm một bước lên chốn sạch sẽ quang minh, chỉ có thể xa xa mà ngước nhìn.


Mũi dễ chịu hơn chút, Ngụy phu nhân lúc này như mới nhớ phải quan tâm tới đứa con trai lớn, hỏi thăm "Ngụy Nhã, không có bị thương đi?"


Binh lính đang nói chuyện vui vẻ với Ngụy lão gia, kì thực vẫn luôn phân thần để tâm tình huống bên cạnh, nghe được lời này không khỏi nhíu mày.


Mặc kệ là gen ưu việt đi nữa thì tiêm chất thúc ép gia tăng thực lực đều để lại di chứng nghiêm trọng. Bình thường binh lính đều là lúc nguy cấp mới dùng tới, bởi vì một khi dùng, thân thể cùng mạch máu sau đó đều chịu tải trọng lớn, đau đớn tới sống không bằng chết, không phải ai cũng nhịn được. Không thiếu người vì không chịu nổi hậu di chứng mà tự sát. Binh lính da dày thịt thô còn không dám đánh cược dùng, huống chi chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi. Cho dù mang gen ưu việt thì nó chỉ làm tăng khả năng hồi phục vết thương, chứ không hề có tác dụng giảm bớt đau đớn phải gánh chịu.


Lại nói, một bên cánh tay của đứa nhỏ kia đều bị chặt đứt, máu vẫn còn chảy không ngừng như vậy, hỏi một câu "không có bị thương đi" thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ, bởi vừa nhìn đã thấy là bị trọng thương rồi!


Hiện tại còn có thể đứng vững không ngã, đã đủ khiến đám binh lính bội phục mười phần.


Tiểu Ngụy Nhã dùng một tay còn lành lặn ôm bả vai vẫn đang rướm máu, ngốc nghếch như thể muốn dùng hành động này ngăn cho máu ngừng chảy. Sắc mặt trắng đến dọa người, môi cũng khô nứt, chỉ vì một câu quan tâm có lệ lại khiến đồng tử vốn dĩ vì đau đớn trên người mà dần dần tan rã chậm rãi lóe lên tia sáng.


Thanh âm khô khốc, mang theo ba phần chờ mong, bảy phần cẩn thận nói "Mẹ, ta đau."


Ngụy phu nhân khựng người, nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mắt, thấy thương tích ghê người kia dường như là do dự, nhưng đảo mắt nhìn phía sau vẫn còn Tu La tràng như minh chứng một màn đẫm máu vừa rồi không phải là ảo giác, mà kẻ đã gây nên việc này hiện tại lại tỏ ra yếu nhược than bản thân đau, sắc mặt không khỏi kém, lạnh lùng nói "Ngụy Nhã, nam nhân phải gánh vác việc lớn. Đã là cường giả thì càng không được tỏ ra yếu đuối. Sinh ra mang gen ưu việt, đã định là phải gánh vác trọng trách nhiều hơn hết thảy mọi người. Một chút đau hôm nay cũng chịu không nổi, ngày sau sẽ thế nào đây?"


Bị khí thế của Ngụy phu nhân chấn nhiếp, Tiểu Ngụy Nhã cúi đầu nhìn bản thân tay ngắn chân ngắn, lại nhìn đứa em trai đang vui vẻ được Ngụy phu nhân ôm ấp, trên tay còn cầm kẹo que ăn, đắc ý nhìn chính mình, trong mắt không khỏi hiện lên ủy khuất, nước mắt đảo quanh, không cam lòng nói "Ta......"


"Đủ rồi, đem nước mắt thu hồi cho ta. Ngụy gia từ khi nào lại có nam nhân mềm yếu như vậy." Một giọng thanh lãnh mang theo uy nghiêm vang lên, chặn lại Tiểu Ngụy Nhã đang muốn lên tiếng.


Ngụy gia chủ nhặt một cánh tay dưới đất lên, nhìn vải vóc trên đó cùng quần áo trên người của Tiểu Ngụy Nhã giống nhau như đúc, hiển nhiên chính là một cánh tay bị chặt đứt của cậu.


Hắn đem nó đưa cho Tiểu Ngụy Nhã, cậu ngây ngốc nhận lấy, liền nghe nam nhân tuấn mỹ bất phàm kia không mang theo cảm tình nói "Không mau đi máy trị thương gắn tay lại, còn đứng đây học làm nũng cái gì."


Khoa học kỹ thuật tiên tiến, hiện tại dù là chặt đứt tay chân, chỉ cần không bị phá nát, dùng máy trị thương nối lại xương liền vô cùng dễ dàng. Chẳng qua đau đớn khi đem xương cốt nối lại dĩ nhiên không hề dễ chịu, không phải ai cũng có thể thừa nhận.


"Ngươi sinh ra đã hơn người khác một bậc, dĩ nhiên không thể nào giống những đứa nhỏ bình thường. Việc không có lợi ích thì không cần phí thời gian." Ngụy gia chủ hạ mắt nhìn đứa con lớn của mình, một chút cũng không quan tâm Tiểu Ngụy Nhã chỉ mới bảy tám tuổi, răn dạy nói "Trên chiến trường không có chỗ cho ngươi làm nũng hay tỏ ra yếu ớt. Đừng nói là một cánh tay, dù hai chân chặt đứt thì cũng phải cố mà bò, bò đi nhặt lại nó, dùng máy trị thương gắn lại liền không có việc gì. Ngươi lại không đi nhặt, không ai sẽ nhặt cho ngươi, cuối cùng chỉ có thể trở thành phế vật, bị xã hội đào thải. Hiểu rõ sao?"


Tiểu Ngụy Nhã cúi thấp đầu, một tay ôm cánh tay bị chặt đứt của mình, bả vai run nhẹ, thấp thấp lên tiếng "Đã hiểu. Cha, ta biết sai rồi."


"Lêu lêu, đại ca học làm nũng a. Lớn rồi còn bắt chước Viên Viên làm nũng, xấu hổ, xấu hổ." Viên Viên làm mặt quỷ, cười khúc khích trêu chọc.


Tiếng cười trẻ nhỏ quanh quẩn khắp nơi, tốt đẹp đến như vậy, xong, lại nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đầu vẫn cúi thấp, lảo đảo một tay ôm phần cánh tay bị chặt đứt của mình, khập khiễng từng bước hướng xe cứu thương đi.


Bóng lưng gầy yếu kia như bị bóng đêm bao phủ, lại cô độc lại đáng thương đến lạnh lòng. Đáng tiếc, không có một ai chú tâm đến, hoặc là có để ý thấy thì cũng mặc kệ không quản.


Đều là con nít, tại sao lại đối xử khác biệt đến như vậy?


Tiểu Ngụy Nhã cắn răng, nước mắt đảo quanh một vòng, lại nhớ tới những lời vừa rồi, chỉ có thể cố bứt ngược vào trong.


Cậu chỉ muốn mẹ xoa xoa một chút mà thôi, xoa xoa một chút thì tốt rồi. Hoặc là để cậu khóc một trận, nghe nói khóc một hồi liền sẽ hết đau khổ a. Nhưng mà sự thật chứng minh, mẹ sẽ không ôn nhu xoa đầu cậu dỗ dành, cha cũng sẽ không cho phép cậu khóc, cũng sẽ không có ai để cậu dựa vào. Sinh ra vượt trội hơn mọi người thì phải đánh đổi những thứ này sao? Nếu vậy thì cậu không cần!


Ngụy lão gia cười hòa ái nói "Ngụy Nhã ngoan, lần này làm tốt lắm. Nhờ ngươi mà Ngụy gia mọi người đều được an toàn. Dựa theo thực lực hiện tại, về sau gia nhập quân đội liền dễ như trở bàn tay. Ngụy gia rốt cuộc cũng chờ được người có thể lần nữa đem lại hào quang cho gia tộc chúng ta."


"Gia gia, cha mẹ ghét ta có phải hay không?" Tiểu Ngụy Nhã thất thần nằm trên giường, bởi vì dùng thuốc cấm mạo hiểm sinh mệnh, lại mất máu quá nhiều mà sốt cao không ngừng. Cả người một chốc liền gầy trơ xương, bộ dạng suy yếu như thể ngay cả thở cũng không còn đủ sức, mà sự thật cũng là phải nhờ ống dưỡng khí phụ trợ mới khó khăn hô hấp.


"Nói bậy, có cha mẹ nào lại ghét con ruột của mình chứ. Bọn họ đều đặt hết kỳ vọng vào ngươi mới có chút nghiêm khắc như vậy. Ngươi lại là anh trai, về sau còn phải gánh vác cả Ngụy gia, đương nhiên không giống như Viên Viên rồi. Nhưng đừng vì vậy mà hiểu lầm, bọn họ cũng là có khổ tâm, ngươi phải biết thông cảm một chút." Ngụy lão gia thở dài nói.


Bọn họ có khổ tâm, vậy ta thì sao?


Ta thông cảm cho bọn họ, vậy ai sẽ thông cảm cho ta đây?


Ta mặc kệ sống chết nỗ lực biến cường để bảo vệ mọi người, đổi lại được cái gì? Sẽ có người vì ta mà đứng ra chắn đao sao? Sẽ có người đứng ra làm chỗ dựa lúc ta mệt mỏi sao? Sẽ có người không chê ta yếu đuối mà để ta khóc một trận sao?


Có lẽ là bị sốt đến hôn mê đầu óc, Tiểu Ngụy Nhã lần đầu tiên cố chấp đến như vậy, đem tất cả nghi ngờ đều hỏi ra một lần.


"Sẽ có, chỉ là chưa xuất hiện mà thôi." Ngụy lão gia khàn khàn nói, lại bởi vì góc độ mà Tiểu Ngụy Nhã không thấy trên gương mặt già nua kia mang theo biểu tình bất đắc dĩ.


Nói dối. Tiểu Ngụy Nhã trong đầu có một thanh âm như vậy vang lên, bất quá lại cố tình bỏ qua, hoặc là nói cậu không muốn thừa nhận.


Đợi khi Ngụy lão gia đi rồi, Tiểu Ngụy Nhã mới từ giả ngủ mở mắt. Nóng đến mơ mơ hồ hồ bò xuống khỏi giường, loạng choạng đi ra khỏi phòng.


Cha mẹ không có thời gian đến thăm cậu, vậy cậu lén ra ngoài nhìn một chút hẳn là không sao đi? Chỉ cần nhìn một chút liền trở về.


Có lẽ bởi vì bệnh, tâm liền mềm yếu hơn bình thường rất nhiều, khiến Tiểu Ngụy Nhã cảm thấy so với ngày thường càng khao khát cái ôm ấp của cha mẹ hơn, bất quá cái ôm ấp kia là như thế nào nhỉ? Trong ký ức dường như chưa từng được ai ôm, nhưng nhìn Viên Viên mỗi lần được ôm đều vui vẻ đến như vậy, khẳng định là rất thoải mái đi?


"Gen ưu việt gì chứ?! Quái vật thì có! Ta chịu hết nổi rồi, khi nào mới có thể đưa đứa nhỏ kia vào quân đội đây? Còn để nó lại đây, không biết chừng vô ý chọc nó nổi giận, hay là mất khống chế, tới khi đó kết cục của chúng ta cũng như đám bắt cóc kia thôi." Ngụy phu nhân ngữ khí mang theo sợ hãi cùng nôn nóng nói.


"Ngươi sợ cái gì? Đó là con chúng ta, còn hại chúng ta được sao?" Ngụy gia chủ không vui đáp.


"Ta chỉ cần Viên Viên là đủ rồi. Không cần sát nhân hình người như nó! Ngươi chẳng phải chứng kiến rồi sao? Còn nhỏ như vậy đã giết người không chớp mắt, nó có chỗ nào là giống người sao, ác quỷ thì có!" Ngụy phu nhân cay nghiệt nói "Thật không biết cha ngươi đang nghĩ cái gì, gen ưu việt nên đem đi Viện nghiên cứu nuôi dưỡng, cố tình lại muốn nuôi ở nhà, bồi dưỡng tình cảm gì đó, cũng không sợ chọc họa."


Ngụy gia chủ cười nhạt nói "Nếu đem đi Viện nghiên cứu, như vậy mới xác thực trở thành sát nhân hình người. Những kẻ được nuôi dưỡng tại đó đều mất đi nhân tính, tới chừng đó huyết thống không là gì trong mắt bọn họ. Quan trọng là về sau nếu làm ra thành tựu, hưởng lợi ích chính là Viện nghiên cứu, mà không phải là Ngụy gia chúng ta!"


Thấy Ngụy phu nhân đã bình tĩnh một chút, Ngụy gia chủ mới thở dài một hơi "Ngụy Nhã nếu sau này có tiền đồ rộng mở, Viên Viên tương lai cũng không lo bị ngăn trở, cũng sẽ có người chống lưng. Ngụy gia lấy lại được tiếng tăm, ngươi mỗi ngày cũng không cần lấy lòng mấy quý nhân khác nữa. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?"


"Là ta nghĩ không chu toàn." Ngụy phu nhân nhận sai nói.


"Vụ bắt cóc vừa rồi cũng không cần nhắc lại. Nói ra để người ngoài nghe thấy lại cho rằng chúng ta là bạch nhãn lang. Dù sao hắn cũng vì cứu chúng ta mới mạo hiểm sinh mạng dùng thuốc cấm. Bằng không thì đợi đám binh lính tới cứu, Viên Viên xác cũng sớm lạnh, mà ngươi cũng không tránh khỏi bị......" Hai từ làm nhục Ngụy gia chủ vẫn không tính nói ra khỏi miệng, ngược lại khuyên nhủ "Ngươi đang có thai, an tâm dưỡng thai đi, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều."


Tiểu Ngụy Nhã an tĩnh đứng bên ngoài nghe rõ hết thảy cuộc trò chuyện, lặng im không tiếng động trở về phòng.


Từng nghe câu, người ngốc có ngốc phúc. Nếu vậy thì giả ngốc không hiểu chuyện, hẳn là sẽ vui vẻ đi?


Cứ như vậy, Ngụy gia mấy tháng sau chào đón thêm một thành viên mới. Khiến người ta ngoài ý muốn chính là Tiểu Ngụy Nhã không giống như trước, thỉnh thoảng sẽ vây quanh Ngụy gia chủ cùng Ngụy phu nhân xoát độ tồn tại, hay bắt chước Viên Viên thiếu gia muốn làm nũng hoặc phản nghịch, mà là trở nên trầm ổn hơn trước, tựa như trong một đêm trưởng thành lên.


Không khóc, không nháo, câu từ cử chỉ đều chuẩn mực không có chút sai lầm, trên môi luôn mang theo tươi cười ôn hòa, giống như chuẩn hình Vương tử mà mọi người tưởng tượng. Bởi vì thái độ thức thời, lại hiểu chuyện như vậy, Ngụy phu thê đối với đứa con trai lớn nhà mình cũng hòa hoãn hơn trước.


Một nhà năm người, ấm áp hòa thuận giả tạo cứ vậy đắp nặn lên. Chân chính trong lòng mỗi người nghĩ như thế nào, cũng chỉ có chính bọn họ biết, còn người ngoài thì chỉ biết ganh tỵ cùng ngưỡng mộ.


Vở diễn dù hay đến mấy, chung quy vẫn sẽ có ngày phải kết thúc. Khi Tiểu Ngụy Nhã trưởng thành thành thiếu niên, đủ tuổi gia nhập quân đội, chính là lúc kịch đi tới hồi kết.


Càng là cường đại, địa vị càng thăng tiến, càng khiến Ngụy phu thê đối mặt với đứa con lớn từ thận trọng dần dần trở thành kính sợ. Nhưng mà sợ vẫn nhiều hơn kính. Bởi vì người trước mắt này, quả thật chính là sát nhân hình người. Mặc kệ kẻ cậu giết đều là tội phạm, thì giết người vẫn chính là giết người, một ngày có thể giết mấy trăm mạng người, ai biết một khi chọc đối phương mất hứng thì có theo bản năng giết chết bọn họ hay không?


Cường đại có thể khiến người ta sùng bái, nhưng nếu vượt quá lại sẽ khiến người ta kiêng dè. Điều này một chút cũng không hề sai.


Chiến công hiển hách, lại nhiều năm vẫn dậm chân ở chức tướng