Sắc trời hôn ám, nhóm dị tộc ra ngoài căn cứ đi săn cũng lần lượt trở về, theo lẽ thường thì bầu bạn của họ sẽ đợi trước ở quảng trường, đem con mồi săn được hôm nay chia ra thành từng phần phân cho mỗi nhà, nhưng ngoài ý muốn là tại quảng trường hiện chỉ có vài bóng người, không khí lại có chút quái lạ.
"Đây là có chuyện gì xảy ra? Ngươi có biết bầu bạn của ta ở đâu không?" Sa Dực đảo mắt nhìn một vòng, đi thẳng đến chỗ một dị tộc đang tuần tra, mở miệng hỏi.
"Bầu bạn của ngươi đang ở nhà Phó Quân."
"Phó Quân?! Hắn bị thương?!" Sa Dực hoảng hốt hỏi lại.
Phó Quân là bầu bạn của Niệm Y, có chút kiến thức về dược thảo nên thường trị vài bệnh lặt vặt hay tiểu thương cho nhân loại đổi chút lương thực. Vậy nên khi nghe Lê Diệp Anh ở chỗ Phó Quân, Sa Dực nghĩ ngay đến bầu bạn của mình bị thương hoặc ngã bệnh rồi.
"Bị thương không phải hắn mà là bầu bạn của Thiên Ân." Dị tộc nhìn người đứng phía sau Sa Dực, hảo tâm nhắc nhở "Ngươi vẫn nên mau chóng đến xem hắn đi. Ta nghe nói bị thương không nhẹ đâu."
Thiên Ân còn đang nghĩ xem lần này đi săn có thể đổi được bao nhiêu thảo dược, lại nhớ bầu bạn của mình ngày hôm qua vừa nháo loạn nói muốn ăn bánh ngọt, bánh ngọt không phải rẻ, so với thực vật càng thêm đắc đỏ, nhưng nếu không mua cho đối phương thì khi y vắng mặt, Thiên Ngọc nhất định phải chịu tội, cũng sẽ làm ầm ĩ không yên.
Vậy nên khi nghe nhắc đến tên mình, Thiên Ân mới có chút không nắm bắt kịp, hỏi lại "Ngươi vừa nói gì?"
Sa Dực muốn trợn trắng mắt nhìn đối phương, nghĩ chuyện gì mà tập trung đến mức không nghe rõ như vậy chứ "Hắn nói bầu bạn của ngươi bị thương, đang ở chỗ Phó Quân! Ngươi có muốn đi hay không thì tuỳ!"
Sa Dực nghĩ tới nam nhân nửa điên nửa tỉnh kia từng có lần đánh bị thương bầu bạn của mình, hảo cảm đối với Nguỵ Nhã phải nói phi thường tệ. Nhưng không nghĩ tới bầu bạn ngốc nhà mình vừa nghe tin đối phương bị thương đã chạy đến, vứt mình sang một bên, thật sự là hết nói nổi mà.
Thiên Ân nghe tin đối phương bị thương thì trầm mặt, không nói gì mà đã xoay người rời đi. Không ai biết y có phải đang tức giận hay không, dù sao thì có một bầu bạn chuyên gây phiền phức như vậy, mặc cho Thiên Ân có bỏ mặt đối phương không quản thì cũng sẽ không có ai trách y là người tệ bạc.
Sa Dực nhìn theo phương hướng của Thiên Ân, lắc đầu thở dài, nhưng bước chân cũng mau chóng đuổi theo, dù sao thì cũng phải đi đón bầu bạn ngốc của mình trở về.
...
Trước nhà của Phó Quân bị vây quanh bởi một vòng người, nhưng ai nấy khi nhìn thấy người đến là Thiên Ân thì đều tự giác nhường đường, nói sao thì người bị thương cũng là bầu bạn của người ta.
"Cha." Thiên Ngọc vừa nhìn thấy người tiến vào là ai, liền gọi một tiếng. Nhóc nhảy xuống ghế, bước tới bên cạnh Thiên Ân, nhận thấy một bàn tay đang vỗ nhẹ sau lưng mình cùng khí tức quen thuộc, thân thể căng cứng của nhóc mới dần thả lỏng, nhưng mắt vẫn mang địch ý nhìn về phía nữ nhân đang bị trói trong góc tường.
"Ân ca ca, ngươi đến thật đúng lúc, mau kêu tên kia thả mẫu thân của ta ra có được không?" La Vân dùng giọng uỷ khuất nói, thật sự đúng dạng bị người khác bắt nạt. Hốc mắt cũng hồng hồng như thể muốn khóc, phối với dáng vóc nhỏ bé của nó đúng là chọc người ta phải đau lòng.
Thiên Ngọc chán ghét nhìn vẻ mặt giả tạo của đối phương, đối với việc kêu cha nhóc là "Ân ca ca" càng thêm không vừa lòng, lạnh lùng nói "Là mẫu thân của ngươi đả thương mẫu phụ của ta trước."
"Mới không đúng!" La Vân tức giận đến đỏ bừng mặt phản bác. Nếu bản thân không phải là nhân loại thì nó đã sớm lao vào đánh đối phương một trận cho hả giận.
"Ta chính mắt nhìn thấy." Thiên Ngọc dứt khoát đáp. Nhóc không thể đánh chết Chu Lệ Uyên nhưng không có nghĩa là không thể trói đối phương lại. Trong nhận thức của nhóc, những chuyện khó xử lý chỉ cần đợi nghe ý kiến của cha, cha nhất định sẽ có cách giải quyết ổn thoả. Vậy nên nhóc vẫn đợi cha mình trở về, trong lúc đó cũng không cho phép bất kì ai thả kẻ thù mình ra ngoài.
Thiên Ân vậy nên mới biết phần lớn nhân loại cùng dị tộc đứng bên ngoài đa phần là vì canh chừng Thiên Ngọc, ngoài tránh để nhóc đả thương người khác, còn là muốn khuyên nhủ nhóc thả người ra.
La Vân thấy không ai đứng ra bên vực mình, tất cả đều chỉ đứng nhìn, bởi vì tuổi còn nhỏ nên không biết cách kiềm chế xúc động, nghĩ sao liền nói như vậy "Ai chẳng biết mẫu phụ của ngươi là kẻ điên, gặp người liền cắn, mẫu thân của ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi."
Đúng vậy, mẫu thân là bị hại. Mẫu thân từng nói với nó, nam nhân kia là kẻ điên, gặp người liền cắn, vậy nên mẫu thân chỉ là tự vệ, hoàn toàn là người bị hại. La Vân không để ý nó vừa nói lời này ra, sắc mặt của mọi người xung quanh liền thay đổi.
"Ân ca ca, ngươi mau thả mẫu thân của ta ra đi, mẫu thân thật sự là bị oan." La Vân không từ bỏ ý định cầu Thiên Ân giúp đỡ.
Chu Lệ Uyên cúi đầu che giấu chán ghét trong mắt mình. Đứa nhỏ trì độn như vậy sao có khả năng là con của cô chứ?!
Lê Diệp Anh vừa bước ra khỏi phòng, có chút buồn cười nói "La Vân, ngươi kêu một tiếng Ân ca ca cũng thật thuận miệng quá rồi. Mẫu thân ngươi không dạy ngươi cách xưng hô à?" Cũng không biết là ngốc hay vì lý do gì khiến đứa nhỏ kia lại tin tưởng Thiên Ân sẽ đứng về phía mình. Kẻ bị hại là bầu bạn của đối phương, đối phương sao có khả năng giúp nó.
Dám mắng mẫu phụ của nhóc trước mặt nhóc, muốn chết sao?! Thiên Ngọc vừa định lao tới đánh La Vân một trận thì đã bị Thiên Ân giữ lại. Nhóc nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cha thì ngoan ngoãn thu hồi nắm đấm, một bộ dáng nhận sai đứng sang một bên.
Thiên Ân không muốn con của y vì chuyện này mà bị những người khác phê bình, dù sao đứa nhỏ kia cũng là nhân loại. Y có thể mặc kệ ngôn luận không quản, nhưng Thiên Ngọc thì khác, nhóc còn quá nhỏ. Vì một đứa nhỏ nhân loại mà mang tiếng xấu thật không đáng.
Nhưng hành động ngăn cản của Thiên Ân lại khiến La Vân hiểu lầm thành y đang bảo vệ nó, đôi mắt không khỏi sáng rực lên. Chu Lệ Uyên từng nói với La Vân bởi vì nó là nhân loại, thế nên sau khi lớn lên sẽ phải làm bầu bạn của dị tộc. Mà trong mắt La Vân, Thiên Ân là dị tộc xinh đẹp nhất mà nó biết, cũng là dị tộc mà nó đã chọn, vậy nên nó luôn căm ghét kẻ điên kia đã chiếm mất người mà nó thích. Hắn hoàn toàn không xứng với dị tộc xinh đẹp như vậy!!!
Thiên Ân không thèm liếc mắt nhìn La Vân lấy một lần, quay sang hỏi Lê Diệp Anh "Hắn đâu?"
"Đang ở bên trong." Lê Diệp Anh chỉ tay vào trong phòng, hơi khó khăn nói "Đầu bị thương khá nặng, Phó Quân nói có khả năng bệnh tình sẽ chuyển biến xấu."
Sa Dực còn chưa lên tiếng trách đối phương tự ý chạy loạn, nghe thấy lời này cũng bất giác nhăn mày. Dù sao cũng là bầu bạn của bằng hữu, Nguỵ Nhã một khi bệnh tình trở nặng thì kẻ chịu khổ cũng chỉ có Thiên Ân cùng Thiên Ngọc. Lại nhìn đến vẻ mặt lo lắng của bầu bạn, Sa Dực hơi ai oán nói "Nhìn ngươi mà xem, lo lắng thành cái dạng này. Thật không biết ngươi coi trọng hắn như vậy."
Lê Diệp Anh tựa đầu vào vai Sa Dực, thành thật nói "Cái mạng này của ta là do Nguỵ Nhã cứu về. Nếu không có hắn, ta đã sớm bị người khác hại chết. Nhìn hắn hiện tại trở thành cái dạng này, ta thật sự cảm thấy rất khó chịu."
Sa Dực kinh ngạc một trận, không nghĩ tới Nguỵ Nhã cũng sẽ cứu người. Nhưng mà bầu bạn cũng từng nói trước kia Nguỵ Nhã vốn dĩ không hề bị điên, chỉ khi vào căn cứ thì mới trở thành như vậy.
Sa Dực cũng biết việc mình không cho phép Lê Diệp Anh đến thăm Nguỵ Nhã cũng khiến đối phương khổ sở một hồi lâu. Nhưng vì mình cùng Sa Văn nên mới nhẫn nhịn không nói ra. Nếu như Nguỵ Nhã không bị bệnh thì tốt rồi. Sa Dực im lặng đem bầu bạn ôm vào lòng.
Trong khi ai nấy đều lo lắng thì Chu Lệ Uyên nghe được những lời Lê Diệp Anh nói, không khỏi mừng thầm. Đối phương tốt nhất là thành kẻ ngốc luôn đi, hoặc là vĩnh viễn không tỉnh lại, có như vậy thì không ai biết những chuyện mà cô đã làm.
Thiên Ân còn chưa bước vào phòng, mọi người đã thấy một bóng người từ bên trong lao ra bên ngoài, may mắn là Thiên Ngọc đứng sau lưng Thiên Ân, nếu không thì nhóc đã bị đụng phải.
Phó Quân vừa nhìn thấy Thiên Ân, biểu tình liền một lời khó nói hết, kích động nói "Hắn tỉnh!!! Hắn đã tỉnh!!!"
"Hắn tỉnh thì ngươi cũng đâu cần phải gấp gáp thành như vậy." Niệm Y vẫn luôn yên lặng đứng một bên tỏ vẻ không hài lòng nói.
"Ta nói hắn 'tỉnh'!!!" Phó Quân trợn trắng mắt nói, lại thấy mọi người nhìn mình chằm chằm không thay đổi, mới phát hiện ra lời vừa nói quả thực dễ gây hiểu lầm, vội sửa lại "Ý ta là Nguỵ Nhã hắn đã hết bệnh!"
"Cái gì?!" Những người nghe được không hẹn mà cùng nhau đồng thanh thốt lên.
Trong mắt của Thiên Ân thoáng hiện lên kinh ngạc nhưng rất mau bị thu hồi. Sắc mặt lại trở về thần tình lạnh nhạt như cũ. Chỉ có Thiên Ngọc vì còn quá nhỏ nên không thể khống chế cảm xúc mà trợn tròn mắt.
~Tác giả có lời muốn nói~
Hài tử cùng ấu tể đối với người đã sinh ra nó, nếu là nữ nhân sẽ gọi là "mẫu thân", còn nam nhân thì là "mẫu phụ" nha! (*゚∀゚*)