Vòng tay qua cổ người kia là phản ứng theo bản năng, lúc kịp phản ứng lại là đã như thế này.
Tô An muốn buông tay, lại như cố tình, Tề Văn Hiên bắt đầu duy trì tư thế như vậy đi vòng quanh mọi người, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Phối hợp một chút."
Các bạn nam trong lớp huýt gió, cũng có tiếng thét chói tai của con gái, tuy Tề Văn Hiên không có ý bế công chúa các cô, nhưng không biết vì sao hành động như vậy vẫn khiến các bạn nữ mặt đỏ tim đập một trận.
Tô An đều nghe thấy tất cả, bị bế như vậy đi khắp nơi bỗng nhiên cảm thấy rất ngại, vùi mặt vào ngực Tề Văn Hiên không chịu ra, ồm ồm nhỏ giọng nói: "Cậu bị ngốc phải không, con gái người ta muốn cậu bế cô ấy mà!"
Bị một tên ngốc nói ngốc, Tề Văn Hiên cảm thấy mới lạ, nhướng mày "Hả?" một tiếng.
Thật ra anh đã nhìn ra được tâm tư của người khác, lúc này đột nhiên nhạy bén, Tề Văn Hiên muốn cạy đầu Tô An ra xem rốt cuộc cậu đã thông suốt chưa hay vẫn giả bộ.
"Sao tôi lại phải bế cô ấy?" Tề Văn Hiên hỏi lại, "Tôi cũng không thân với cô ấy, hơn nữa thoạt nhìn cô ấy cũng không phải không vui."
"Hả?" Tô An nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, không chỉ cô gái đó, vài bạn nữ khác cũng che nửa khuôn mặt nhìn chằm chằm bọn cậu, vẻ mặt có thể nói là…… Hưng phấn?
Không đúng, người được bế không phải các cô, vậy sao mấy bạn nữ đó hưng phấn gì chứ?
Cũng không đúng…… Theo logic của Tô An, bây giờ hẳn là kích động mới đúng.
Đầu óc Tô An mờ mịt, quay đầu lại trông thấy khách du lịch trong chỗ cắm trại khác cách đó không xa cũng tò mò nhìn về bên này, không khỏi nhắm mắt lại, hai chân đạp một cái, tùy ý để anh đi.
Tề Văn Hiên cúi đầu thấy bộ dáng người trong lồng ngực như đà điểu, cảm thấy hơi buồn cười, lại rất đáng yêu.
Đi một vòng rồi thả xuống, Thẩm Trí vỗ tay cho anh và Tô An, Tô An liếc mắt qua, Thẩm Trí vô tội buông tay.
Cũng không phải lỗi của cậu ta, cái bình chỉ về hướng Tề Văn Hiên là ý trời, chính anh chọn thách, nội dung lại là người khác đặt, chọn Tô An làm đối tượng bế công chúa là ý của Tề Văn Hiên, Thẩm Trí thật sự rất vô tội.
Tề Văn Hiên đã hoàn toàn khuấy động không khí, một vòng người trẻ tuổi càng dâng cao hứng thú, sau mấy chục lượt chơi, ít nhất phân nửa số người đều đã bị bình rượu vận mệnh chọn trúng, ai có vận khí hơi nặng còn bị chọn không chỉ một lần.
Tô An đã bị chọn hai lần, tránh vết xe đổ thử thách lần trước, cậu quyết đoán chọn nói thật.
Lần thứ nhất cũng là một bạn nữ đỏ mặt hỏi cậu: "Cậu có thích cô gái nào trong lớp chúng ta không?"
Tô An chống cằm cười hì hì nói: "Xin lỗi nha, không có đâu, không chỉ lớp chúng ta, trừ mẹ của tôi ra thì không có ai phù hợp với vấn đề này."
Bạn nữ đặt câu hỏi như mất mát, lại như thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành lượt chơi này trong cảm xúc phức tạp.
Câu hỏi lần thứ hai thì có hơi kỳ quái.
Cũng là một bạn nữ, nhìn cậu lại nhìn Tề Văn Hiên: "Tôi muốn hỏi một chút, hai người các cậu có quan hệ gì vậy?"
"Bạn bè á." Tô An không cần nghĩ ngợi trả lời, kỳ lạ hỏi lại, "Sao lại hỏi như vậy, còn có thể có quan hệ gì?"
Tề Văn Hiên cũng nhìn bạn nữ đặt câu hỏi, vẻ mặt sâu xa.
Bạn nữ nhếch môi, nụ cười hơi kỳ quặc, trả lời: "Còn có thể là, anh em nha……"
Anh em?
Tô An bỗng dưng tỉnh ngộ.
Thì ra là thế, hẳn là cậu và Tề Văn Hiên có quan hệ quá tốt, đi học thì đi cùng nhau, đường về nhà cũng giống nhau, có người nghĩ bọn họ thật sự là anh em.
"Anh Hiên đương nhiên là anh em của tôi, nhưng không phải loại anh em cậu nói đâu." Tô An giải thích, "Nhưng mà tụi tôi ở cùng nhau…… Không đúng, tụi tôi ở đối diện nhau, từ nhỏ đã ở đối diện rồi, quen biết mười mấy năm."
Bạn nữ gật gật đầu, ngữ điệu sâu xa lầm bầm "Ở cùng nhau", kết thúc câu hỏi ở lượt chơi này.
Mặt trăng như cái móc câu trên đỉnh đầu di chuyển một chút trong bầu trời đêm, ánh sao sáng chiếu vào đỉnh núi, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Xung quanh nơi cắm trại dần tắt đèn, chỉ còn lẻ tẻ mấy cái, đám người trẻ tuổi muốn thức dậy xem mặt trời mọc vào sáng hôm sau, tản đi, nhao nhao chui vào lều trại của mình để nghỉ ngơi.
Thật ra hiện tại chỉ mới mười một giờ đêm, không khác với thời gian nghỉ ngơi của người bình thường lắm, nhưng tín hiệu yếu, ánh sáng tối tăm trên đỉnh núi, lại làm người ta có cảm giác trở lại con người thật, cảm thấy nên nghỉ ngơi sớm.
Leo núi nửa ngày, mọi người đều đã sớm mệt, không bao lâu nơi cắm trại liền yên tĩnh, tựa như toàn núi đều đã tiến vào mộng đẹp.
Lều trại của Tô An và Tề Văn Hiên cũng đen như mực, nhưng lại trống không.
Tề Văn Hiên vốn muốn nghỉ ngơi, nhưng Tô An lại đeo túi lên, vô cùng thần bí kéo anh từ nơi cắm trại ra ngoài, như quen cửa quen nẻo tìm được một chỗ trống trải, dưới lan can là vách núi, trên đầu là sao trời mênh mông.
"Lúc chiều tôi đi lòng vòng xung quanh, cảm thấy đây là nơi nhìn rõ trên bầu trời nhất." Tô An vịn lan can, ngẩng đầu nhìn trời, cái cổ cao thẳng bị phơi đến rám nắng sau một mùa hè, nhưng dưới ánh sao thì vẫn trắng nõn như trong trí nhớ của Tề Văn Hiên.
Ánh mắt Tề Văn Hiên rời khỏi cổ cậu, cũng ngẩng đầu nhìn lên trời như cậu: "Cho nên, cậu dẫn tôi ra đây để làm gì?"
"Từ từ nha,cậu chờ một chút." Tô An xoay trái xoay phải, đôi mắt khi thì trừng to khi thì nheo lại, như đang tìm cái gì trong bầu trời đầy sao này, miệng vẫn nói, "Chờ chút, tôi có thể tìm được ngay, chắc chắn tôi có thể tìm được."
Nói xong, cậu cúi đầu xem thời gian trong điện thoại, 23:56.
Haiz…… Không kịp rồi.
Tô An hơi thất vọng, nhưng bây giờ cũng hết cách, lại ngẩng đầu tìm một lần, cuối cùng chỉ về một hướng nói với Tề Văn Hiên: "Nhìn kìa, đó là chòm sao của cậu!"
Tề Văn Hiên nhìn theo hướng cậu chỉ tay, bên đó cũng có ít nhất mấy chục ngôi sao lớn bé, không khỏi kỳ lạ: "Cái nào?"
"Chắc, chắc là cái kia!" Tô An ậm ờ suy đoán.
Cậu kêu Tề Văn Hiên tìm, bản thân lại nhìn thời gian chậm chạp trôi qua trong điện thoại, khi trở thành "00:00" thì lập tức vội vàng ngẩng đầu cười nói: "Anh Hiên, sinh nhật tuổi mười bảy vui vẻ!"
Đồng thời lấy quà sớm đã chuẩn bị xong từ trong túi ra, nâng đôi mắt màu nâu sẫm như chứa những vì sao bên trong, phản chiếu gương mặt hơi kinh ngạc của Tề Văn Hiên.
Sau khi hết kinh ngạc, mặt Tề Văn Hiên lập tức giãn ra, ánh sao khiến biểu cảm của anh như được bọc thêm một tầng nhu hòa, vậy nên trong nháy mắt, anh rất muốn kéo cậu vào lồng ngực.
Nhưng anh chỉ vươn tay, nhận cái hộp nhỏ trong tay Tô An, nhẹ nói: "Cảm ơn cậu, Tô Tiểu An."
"Đừng khách sáo đừng khách sáo." Tô An gãi gãi mặt, chờ mong nhìn anh, "Mở ra xem đi."
Quà không được gói bằng truy băng, cũng không có giấy bọc, có thể là cái hộp vừa đóng gói xong, rất phù hợp với phong cách làm việc cẩu thả của Tô An.
Tề Văn Hiên mở nắp hộp ra, một chiếc đồng hồ kim loại bạc phản chiếu bầu trời vắng lặng, xuất hiện trong hộp quà nhung đen.
Học sinh trong gia đình bình thường đương nhiên không mua nổi hàng hiệu gì, nhưng chiếc đồng hồ này trông không rẻ, ít nhất Tề Văn Hiên thấy nó rất đẹp.
"Thích không?" Tô An hỏi anh, hai mắt phát sáng.
Thích, sao lại không thích.
Chỉ cần là Tô An cho, cái gì cũng thích hết.
Tề Văn Hiên vươn tay xoa cái đầu vàng xù xù của Tô An: "Thích, cậu chọn hả?"
"Đúng vậy, tôi chọn." Nhận được sự khẳng định, Tô An đắc ý vểnh đuôi, "Tôi đi mấy cửa tiệm đấy, cảm thấy cái này không tệ lắm…… Lúc trước tôi cũng chưa từng thấy cậu đeo đồng hồ nên quyết định sinh nhật năm nay sẽ tặng cậu."
Tô An có đôi khi bất cẩn, nhưng lúc cẩn thận lại có thể làm ấm lòng người.
"Giúp tôi đeo đi." Thừa dịp sinh nhật, Tề Văn Hiên đưa tay ra, thêm một yêu cầu với Tô An.
"Được." Tô An rất sẵn lòng, cẩn thận lấy đồng hồ từ trong hộp ra đeo lên cổ tay rõ khớp xương của Tề Văn Hiên, điều chỉnh kích thước, vỗ nhè nhẹ, tán thưởng nói, "Ừm, đẹp."
"Đồng hồ đẹp?" Tề Văn Hiên cúi đầu hỏi cậu, giọng điệu trêu chọc, "Hay là người đẹp?"
Tô An sửng sốt, ngay sau đó ha ha cười rộ lên: "Anh Hiên, cậu thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ giống tôi."
Tề Văn Hiên cạn lời với hành động chê người khác nhưng vẫn không quên mình của cậu, tiếp đó Tô An mỉm cười nói: "Người đẹp."
Tề Văn Hiên lén lút hít vào một hơi.
Xúc động muốn kéo người trước mắt vào lồng ngực mãnh liệt chưa từng thấy.
Tô Tiểu An, đúng là người hoàn toàn không có tính tự giác.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Tiểu An: Đúng rồi, chúng ta là anh em.