“Mời các bạn tham gia chạy 100 mét nam vượt chướng ngại vật tập hợp trước đường băng, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức. Nhắc lại, mời các bạn tham gia chạy 100 mét nam vượt chướng ngại vật tập hợp trước đường băng, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức……”
Mặt trời đỏ au từ trên khu dạy học đã chuyển sang không trung sân thể dục, sắp đến giữa trưa, rốt cuộc cũng đến trận thi đấu cuối cùng của buổi sáng.
Tô An chán nản xem trận đấu của vài ba người khác trên đường băng, lại nhìn qua khu vượt chướng ngại vật đã được bố trí xong xuôi, cậu đứng ở vạch xuất phát, mặc đồ thể thao, bắt đầu khởi động.
Phối hợp với biểu cảm, như là muốn đánh nhau.
Bạn học đến gần đường băng liên tục nhìn cậu, âm thầm dịch sang bên cạnh một chút.
Nhưng Tề Văn Hiên lại biết rất rõ bạn học này trước khi đánh nhau rất hiếm khi khởi động, căn bản là muốn bất ngờ cho người ta một đấm.
“Anh An cố lên!” Thẩm Trí đứng bên cạnh hô, “Tôi tới vạch đích chờ cậu nhá!”
Chạy 100 mét mà cậu ta nói như chạy marathon.
“Tô An cố lên!” Mạnh Huỳnh cùng mấy nữ sinh kế bên cũng đến xem thi đấu, cô nàng cũng vừa mới thi xong hạng mục trước đó không lâu, khuôn mặt còn chưa bớt đỏ đi vì vận động, cả người đều toả ra sức sống trẻ trung của thiếu nữ.
Tô An cười hì hì vẫy tay với mọi người, nói với mấy bạn nữ cầm camera: “Chụp cho tôi đẹp một chút nha~”
Sau đó, cậu quay đầu lại, tìm được Tề Văn Hiên bên ngoài đám người, ánh mắt sáng rực, như đang đợi gì đó.
Tề Văn Hiên ngầm hiểu, cong môi cười: “Cố lên.”
Tô An lúc này mới thoả mãn, duỗi cánh tay với Tề Văn Hiên, vừa nghịch ngợm vừa kiêu ngạo dựng thẳng ngón tay cái lên.
“Tất cả vào chỗ, chuẩn bị —— chạy!”
Trọng tài hô một tiếng, sáu nam sinh trên đường băng đồng thời phóng chạy, bắp chân căng chặt, thân ảnh tuổi trẻ hoá thành từng vệt sáng lao nhanh, chạy như bay trên đường băng sẫm hồng.
Để chuẩn bị cho Đại hội Thể thao nên trước kia Tô An có tự luyện tập vượt chướng ngại vật trong tiết thể dục, ban đầu thỉnh thoảng còn đụng ngã rào cản, nhưng sau khi thích ứng với độ cao rồi liền thành thạo.
Chạy vượt chướng ngại vật một khi đã quen địa hình thì cũng chẳng khác gì so với đất bằng.
Trong mắt Tô An chỉ có vạch đích và mười chướng ngại vật giữa cậu và vạch đích, tiếng huyên náo hai bên đường băng tự động bị che đậy.
Khoảnh khắc nhảy lên vượt rào cản, nhịp tim treo lên bầu trời, cậu cũng có cảm giác như muốn bay lên theo.
Cách đó không xa có âm thanh lạ, đồng thời người xem bên ngoài cũng kêu lên, đoán chừng là có người bị vướng rào cản ngã rồi.
Tất cả âm thanh đều như bị vò thành một cục mơ hồ lọt vào tai Tô An, cậu yên lặng đếm số rào cản còn lại, trái tim nảy vội theo tiết tấu kịch liệt.
Năm……
Bốn……
Ba……
Hai……
“Anh An cố lên!”
Thẩm Trí đứng ở vạch đích trông còn kích động hơn bản thân các vận động viên, nhảy nhót lung tung, nhìn như hận không thể phá tan vạch đích của người ta.
Một!
Vượt qua lan can cuối cùng, tốc độ của Tô An vẫn không giảm, chợt cậu vọt về trước hai bước, theo quán tính chạy qua vạch đích mấy mét mới dừng lại.
Cậu chống đầu gối quay lại, còn chưa kịp đứng thẳng, Thẩm Trí đã cười lớn xông tới, không khác gì treo lên người Tô An từ sau lưng là bao, âm thanh từ phía sau hét vào tai Tô An: “Anh An lợi hại vãi! Hạng nhất!”
Tô An thiếu chút nữa đã bị cậu ta đụng cho ngất đi, tức giận ném cậu ta xuống: “Quỳ xuống gọi ba.”
“Ba!” Thẩm Trí thành tâm hô.
“Ơi.” Tề Văn Hiên vừa đi tới chợt nghe thấy tiếng gọi này, thuận miệng chiếm lợi.
Lúc này Tô An mới cười rộ lên, sai khiến Thẩm Trí: “Con trai, ngoan, đi lấy nước cho hai ba nào.”
Tay sai Thẩm Trí vừa mới xoay người, Mạnh Huỳnh đã dẫn theo một đống nữ sinh tới, không bao lâu đã cho Thẩm Trí ra rìa, lấy Tô An và Tề Văn Hiên làm trung tâm, vây quanh nửa vòng.
Mạnh Huỳnh dẫn đầu đưa cho Tô An một chai nước: “Cho cậu.”
Tô An nói cảm ơn, nhận lấy, mở nắp chai ực ực uống hết, một ít nước rò ra từ nắp chai chảy xuống cùng mồ hôi trên cổ, phản quang dưới ánh mặt trời.
“Uống chậm một chút, không ai giành với cậu đâu.” Mạnh Huỳnh ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói, “Tô An chạy nhanh thật ha, xem ra chiều nay chúng ta có hi vọng đạt quán quân cuộc thi chạy tiếp sức rồi.”
“Hơn nữa cậu vượt rào cản cũng rất thuần thục, nhóm lúc nãy chỉ có hai người không làm ngã lan can thôi đấy.” Một nữ sinh khác nói.
“Chắc tại chân bọn họ quá ngắn.” Tô An vặn nắp bình lại, thuận miệng hỏi, “Một người còn lại là ai?”
“À, là người hạng hai lúc nãy.” Nữ sinh chỉ đám người bên cạnh, “Học lớp 11/5, chỉ chậm hơn cậu hai giây.”
Hai giây chạy nước rút không phải là thành tích dễ dàng đạt được, Tô An nhẹ nhàng loại bỏ người kia trong danh sách đối thủ.
“Đúng rồi, tôi có thể đại diện phỏng vấn cậu một chút không?” Mạnh Huỳnh cầm lấy một chai nước khác làm micro, giơ lên trước mặt Tô An, “Xin hỏi bạn học Tô An, cảm giác đạt được hạng nhất chạy 100 mét nam là như thế nào?”
Tô An hắng giọng một cái, nở một nụ cười tiêu chuẩn với chiếc camera không tồn tại: “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn mẹ của tôi, không có bà ấy thì sẽ không có tôi trên đời, tiếp theo tôi muốn cảm ơn trường học và lớp phó thể dục đã cho tôi cơ hội này, sau đó là……”
Cậu quay đầu đi, chớp chớp mắt với Tề Văn Hiên: “Tôi còn muốn cảm ơn Tề Văn Hiên là người anh em tốt của tôi, cảm ơn cậu ấy vì đã luôn âm thầm ủng hộ tôi, nếu không có cậu ấy thì tôi cũng không có được ngày hôm nay.”
Tề Văn Hiên không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cậu, biểu tình có thể dùng câu “Cậu vui là được” để diễn tả.
“...... Tôi đâu?” Âm thanh của Thẩm Trí phát ra bên ngoài đám người, không ai quan tâm.
Bởi vì các bạn nữ đã không nhịn được lấy điện thoại ra ghi lại một màn này, tiêu đề hôm nay cũng đã nghĩ xong rồi.
“Rồi rồi hết thời gian phỏng vấn.” Không cho chuyện tiếp tục phát triển, Thẩm Trí chen vào vòng vây, giả vờ giả vịt bắt đầu ngăn trước mặt Tô An, nói với một đám nữ sinh, “Tô đại vận động viên của chúng ta cần được nghỉ ngơi, có vấn đề có thể hỏi tôi, tôi là người đại diện của cậu ấy……”
“Cậu tránh ra đi Thẩm Trí.” Một bạn nữ cười đánh cậu ta, “Cậu chắn màn hình rồi!”
Thẩm Trí ngẩng đầu, nghe nói như vậy càng chắn kỹ hơn, trên màn ảnh toàn là hình ảnh lỗ mũi trừng người của cậu ta.”
Một tay của Tề Văn Hiên nhẹ nhàng ngoéo tay Tô An, Tô An nhận được tín hiệu, hai người yên lặng rời khỏi từ bên cạnh.
Bây giờ mới chỉ là hạng nhất thi đấu nhóm nhỏ, nếu đạt hạng nhất trận chung kết, không biết đám người này sẽ thành bộ dáng gì.
Tề Văn Hiên đi phía sau Tô An, thấy Tô An bị đổ mồ hôi thấm ướt đuôi tóc, tiến lên ném áo khoác đang vắt trên vai của mình cho Tô An: “Mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“À, tôi quên mất.” Tô An nhận lấy áo khoác, rất không tinh tế mà lấy áo khoác lau mặt trước rồi mới mặc lên, “Buổi sáng không thi đấu, đi ăn cơm hả?”
“Ừ, cậu muốn ăn gì?” Tề Văn Hiên hỏi.
“Đến nhà ăn của trường đi.” Tô An ngẫm nghĩ nói, “Lười đi xa.”
*
Trong tất cả các trận đấu trong buổi sáng, ngoại trừ Tô An và Vương Hân Bá ném đĩa, toàn bộ học sinh lớp 11/6 không có người thứ ba trổ hết tài năng trong cuộc thi đấu nhóm nhỏ, tạm dừng dự tuyển.
Những người khác thì không có gì, nhưng thành tích của lớp phó thể dục mới khiến cho mọi người kinh ngạc.
“Anh bạn này làm sao thế?” Thẩm Trí lấy tay đẩy mắt kính, dùng ánh mắt ra vẻ nghiêm túc nhìn kỹ.
Lưu Thành Vĩ rất ngượng ngùng nói: “Bị ngã trên đường băng một cái……”
……
Đường đường là lớp phó thể dục mà lại bị té ngã trên đất bằng.
Nói thế nào đi nữa, mộng tưởng xưng bá toàn trường trong Đại hội Thể thao của lớp 11/6 đến đây là chấm dứt.
“Không sao, các em cố gắng hết sức là tốt rồi, chúng ta cũng không cần tranh giành hạng nhất làm gì.” Chủ nhiệm lớp lão Trịnh thấy tình hình như vậy, vô cùng Phật hệ cười ha ha nói, “Hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị.”
Hoàn toàn đối lập với chủ nhiệm lớp 11/5 đỏ mặt tía tai cổ vũ hết mình.
“Thành tích học tập của lớp 11/5 kém hơn lớp chúng ta nhiều.” Thẩm Trí ghé vào tai Tô An, nhỏ giọng nói, “Cho nên chủ nhiệm lớp bọn họ mới muốn lấy thành tích tốt ở Đại hội Thể thao để lấy lại mặt mũi, ha…… Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.”
Tô An liếc nhìn Thẩm Trí, nghĩ thầm thành tích học tập của lớp họ tốt hơn của lớp 11/5, dường như chẳng liên quan gì tới loại người vạn năm kéo chân sau như Thẩm Trí, cũng không phải là nhờ mấy anh lớn gánh sao.
Một học sinh dở nói người khác đầu óc ngu si tứ chi phát triển, da mặt Thẩm Trí đúng là ngày càng dày thêm.
“Sao cậu nhìn tôi dữ vậy anh An?” Thẩm Trí nói, kỳ quái nhìn Tô An.
Tô An khẽ thở dài, như nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, vỗ vỗ đầu Thẩm Trí: “Không có gì.”
Tất cả các trận chung kết đều diễn ra vào ngày mai, cuộc chạy đua 10000 mét làm mọi người thích thú cũng sẽ bắt đầu vào ngày mai, chiều nay vẫn thi đấu nhóm nhỏ như cũ, cùng với chạy đua tiếp sức 4×100 mét.
Càng đến gần thời gian thi đấu, Lư Hiểu Chanh càng hồi hộp thấy rõ, hồi hộp đến nỗi Tô An cũng căng thẳng theo, nhịn không được an ủi: “Chạy tùy ý thôi, cậu xem như đi ngắm cảnh đi, giao cho tôi với anh Hiên là được, vốn cũng không hy vọng……”
“Còn có tôi mà.” Mạnh Huỳnh cũng an ủi cô, “Chanh Chanh bị tụi tôi kéo tới cho đủ quân số, cậu đừng có áp lực.”
Lư Hiểu Chanh: “..................”
Áp lực thì không có, nhưng cảm giác khó chịu như bị xem thường không tên này là gì.
Đến thời điểm bắt đầu thi đấu, Lư Hiểu Chanh là người ở vị trí đầu tiên, đứng trên vạch xuất phát hít sâu, ánh mắt sáng rực, tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Chuẩn bị —— Chạy!”
Tất cả những người ở vị trí đầu tiên đều bắt đầu chạy, cả sân thể dục lập tức ầm ĩ, trên thảm cỏ ngày càng có nhiều người đến, giọng nam sinh to lớn vang dội, nữ sinh hét khàn cả giọng, đều đang cổ vũ cho vận động viên của mình.
“Chanh Chanh cố lên!” Mạnh Huỳnh vẫn luôn nhìn theo Lư Hiểu Chanh, hai tay làm thành hình cái loa hô to.
“Vị trí thứ hai vào chỗ!” Trọng tài hô, Mạnh Huỳnh vội đứng vào chỗ của lớp mình, người ở vị trí thứ nhất nhanh nhất đã chạy được hơn nửa vòng, Lư Hiểu Chanh chạy nhanh trung bình, nghẹn đỏ mặt chạy theo người phía trước.
“Đừng lo lắng, tùy ý chạy thôi, phần sau còn có tụi tôi mà.” Tô An trấn an Mạnh Huỳnh.
Chiến lược của bọn họ rất đơn giản, để cho các bạn nữ thể lực kém chạy trước, chạy được bao nhiêu thì chạy, hai vòng cuối do hai người họ phụ trách, cũng chạy được bao nhiêu thì chạy.
Lúc nói thì Phật hệ, lúc chạy là chuyện khác.
Tô An nhìn hai bạn nữ trước mặt truyền gậy tiếp sức xong, Mạnh Huỳnh ngay lập tức phóng đi, Lư Hiểu Chanh thở phì phò bước hai bước rồi ngồi bệt xuống đất.
“Vị trí thứ ba vào chỗ!”
Ánh mắt Tô An nhìn theo mái tóc đuôi ngựa lắc lư qua lại của Mạnh Huỳnh, đứng trên đường thi đấu.
Mạnh Huỳnh rút ngắn khoảng cách, lúc tiến tới chỗ Tô An, Tề Văn Hiên từ góc độ quan sát bên ngoài thấy thiếu chút nữa cô nàng đã đâm bay luôn Tô An, một hơi đã lên đến cổ họng.
“Tiếp đi Tô An!” Chỉ nghe cô nàng vừa thở hổn hển vừa khí thế quát lên, nhét chuẩn xác gậy tiếp sức vào tay Tô An, “Còn nữa, cố lên!”
Tô An bị nhiễm khí thế của cô nàng, hô to một tiếng, dùng tư thế chạy nước rút trăm mét lao nhanh đi, khiến bạn học bên cạnh sợ tới mức chấn động.
“Anh An cố lên!” Thẩm Trí rống to một tiếng động trời, hoàn mỹ hô ứng cùng Tô An.
Cậu ta không biết lấy đâu ra một tấm bảng viết “Anh An đẹp trai nhất, anh An cố lên”, giơ lên như thể đang tiếp ứng cho buổi biểu diễn, làm cho Tô An xém dở khóc dở cười nổi giận.
“Thi đấu xong tính xổ với cậu!” Tô An mang gió chạy qua bên người cậu ta, cười hô.
Thẩm Trí cũng cười ha ha, giơ bảng chạy theo.
“Vị trí cuối cùng, vào chỗ!”
Tề Văn Hiên cởi áo khoác ném qua sân thể dục bên cạnh, đứng trên đường băng.
Xa xa, Tô Tiểu An của anh cầm gậy tiếp sức vọt từ vị trí giữa lên đầu như một con báo nhỏ, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn, đỏ cả mặt, khoé miệng do bị Thẩm Trí quấy rầy vẫn còn cong lên.
Còn khoảng năm mươi mét, cậu ở phía xa kéo dài âm hô hào: “Anh —— Hiên ——!”
Tề Văn Hiên vươn tay về phía cậu, trong một khoảnh khắc anh rất muốn vòng qua gậy tiếp sức, khiến thân ảnh đang chạy vội kia đâm vào lòng ngực mình.
Loại ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát, Tề Văn Hiên vững vàng bắt được gậy tiếp sức, một độ ấm truyền đến lòng bàn tay, xung quanh toàn là những tiếng hò hét cố lên ồn ào, anh tiến thêm một bước rút ngắn khoảng cách với người trước mặt.
Qua một phần ba thời gian, Tề Văn Hiên đã chạy ngang bằng người thứ hai.
1000 mét cuối cùng, Tề Văn Hiên kém người thứ nhất một chút.
Thẩm Trí vẫn còn giơ tấm bảng cổ vũ Tô An, điên cuồng gào thét không lựa lời: “Anh Hiên cố gắng lên! Quất nó! Quất chết đứa thứ nhất!”
Tô An đứng ở vạch đích, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người bất phân thắng bại phía trước, nhịn không được hung hăng dặm chân một cái, khàn giọng hô: “Anh Hiên cố lên!”
Còn ba mươi mét.
Thẩm Trí hét lớn hết mức.
Hai mươi mét.
Tô An không còn nghe rõ gì được nữa, bên tai chỉ còn tiếng thét chói tai hô cố gắng lên của mấy bạn nữ.
Mười mét.
“Tô An!” Tề Văn Hiên quát lên, “Tránh ra!”
Thời khắc chạy tới vạch đích đó, Tô An không những không tránh ra mà còn dang hai tay đón Tề Văn Hiên, bản thân cũng theo quán tính bị đẩy lùi hai bước, đứng không vững, hai người ôm nhau ngã trên đường băng sẫm hồng.
“Anh Hiên! Chúng ta thắng rồi!” Tô An bị Tề Văn Hiên đè trên mặt đất, hoàn toàn không thấy đau, điên cuồng ôm rồi vỗ sau lưng người kia, “Thắng rồi thắng rồi!”
Xung quanh cũng đã bùng nổ, một đám người xôn xao vây quanh, chủ nhiệm lớp kích động đến nỗi hai mắt phát sáng, chuyện Phật hệ đã nói đều trở thành lời vô nghĩa.
“Cậu nổi điên làm gì.” Tề Văn Hiên vẫn còn thở gấp, vừa tức vừa cười đứng dậy, kéo Tô An lên, “Ngã có sao không?”
Tô An hô: “Tôi vui lắm!”
Tô An còn chưa nói xong, đột nhiên bị Thẩm Trí xuyên qua đám người nhào lên ôm một cái.
Cậu ta ôm một người còn chưa đủ, xoay người muốn ôm ấp với Tề Văn Hiên.
Tề Văn Hiên chặn trán cậu ta giữ khoảng cách: “Xin từ chối.”
Thẩm Trí không bi thương cũng không nản chí, dời mục tiêu, dang hai tay với Mạnh Huỳnh và Lư Hiểu Chanh: “Hai chị à!”
Thẩm Trí lòng dạ như Tư Mã Chiêu, muốn thừa dịp hỗn loạn ôm người trong lòng, rõ rành rành.
Đêm đó, Teiba trường không phụ sự mong đợi của mọi người, chủ đề Đại hội Thể thao che trời lấp đất, trong đó có một bài viết có tiêu đề là:【 Sốc! Hotboy lớp 11/6 cos hoàng tử công chúa, sau khi chạy tiếp sức ôm nhau thắm thiết! 】
Tề Văn Hiên tắm rửa xong tựa trên giường lướt điện thoại, mặt vô biểu tình, ngừng một hồi lâu mới yên lặng ấn lưu.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cũng không biết nên nói gì, thôi thì chúc bọn họ bách niên giai lão đi