Chương 43: Quả cầu thủy tinh, máy sưởi ấm tay và ly hình chân mèo
Ăn hết một tô miến tiết vịt nóng hổi và chân vịt, súp cũng uống thấy đáy, Tô An lấy khăn giấy lau miệng, hạnh phúc nấc một cái.
Cậu nhìn điện thoại, mười hai giờ, cách thời điểm đi KTV buổi chiều còn một tiếng, Tô An và Tề Văn Hiên tùy tiện đi dạo quanh tầng một cho tiêu thực, gần tới giờ mới đi lên KTV ở tầng hai.
KTV vừa mở cửa không lâu, MV của một bài hát nhạc pop nào đó được phát ngẫu nhiên trên màn ảnh. Cuối tuần rất đông khách, không ít thiếu nam thiếu nữ ngồi đợi trên sofa, đều cúi đầu chơi điện thoại.
Lúc bọn Tô An bước vào, mấy người trên sofa ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhìn hai giây rồi lại cúi đầu tiếp tục việc của mình.
"Là phòng nào?" Tề Văn Hiên nhìn xung quanh, hỏi Tô An.
"Đúng rồi ha, là phòng nào?" Tô An lấy điện thoại ra, "Từ từ, hình như cô ấy nói rồi, để tôi xem..."
Tô An vừa mở khung chat, sau lưng có người hô: "Tô An, Tề Văn Hiên!"
Hai người đồng thời quay đầu lại, một cô gái đeo túi xách trắng trên vai từ cửa đi vào, tóc dài xoã đến eo, đuôi tóc uốn nhẹ, mỉm cười vẫy tay với họ.
"Lư Hiểu Chanh?" Tô An mất hai giây mới nhận ra, "Oa, cậu xoã tóc xuống tôi thiếu chút nữa không nhận ra luôn, cậu là tiên nữ à?"
Lư Hiểu Chanh bị cậu chọc cho cong cong mi mắt, hôm nay cô trang điểm nhẹ, cả người vô cùng đẹp mắt, cô đưa tay luồn tóc dư ra sau tai, cũng đùa theo: "Hôm nay cậu ăn gì mà miệng ngọt thế, giữ lại cho nhân vật chính của chúng ta vui vẻ đi, dùng ở đây tôi cũng không cho cậu thêm một phần bánh kem đâu."
"Cậu không đến cùng Mạnh Huỳnh sao?" Tề Văn Hiên thấy cô đi một mình, hỏi.
"À, Mạnh Huỳnh đến trước rồi, đang ở trong phòng á." Lư Hiểu Chanh nói xong, dẫn đầu đi vào trong, đôi giày thấp bước cộp cộp trên nền lót gạch men, "Chúng ta đừng đứng nói chuyện ở cửa, vào tìm nhân vật chính hôm nay đi."
Đang nói chuyện, lại có hai nữ sinh cùng lớp đi tới, mọi người chào hỏi lẫn nhau, ba nữ sinh đi phía trước nói nói cười cười, Tô An và Tề Văn Hiên như bảo vệ đi phía sau, cả năm đồng loạt đi đến căn phòng.
"228, đến rồi." Lư Hiểu Chanh dừng lại ở một căn phòng, có giọng hát nhẹ nhàng của con gái truyền ra.
Cô đẩy cửa ra, mấy đôi mắt trong phòng nhìn ra cửa.
Cô gái đang cầm micro hơi mở miệng, quá xấu hổ để tiếp tục hát, Mạnh Huỳnh ngồi chính giữa vui vẻ ra mặt, đứng lên: "Chanh Chanh! Các cậu đến rồi!"
Trong phòng có mở điều hoà, Mạnh Huỳnh mặc một chiếc váy trắng có ren, tóc trên đầu được búi lên cao, lộ ra hai chiếc khuyên tai hình bướm tinh xảo.
Lư Hiểu Chanh nháy mắt với cô nàng mấy cái: "Cậu nhìn xem còn có ai?"
Nói xong cô nghiêng người qua một bên, mọi người mới thấy rõ hai người vừa tiến vào.
"Sinh nhật vui vẻ." Tề Văn Hiên giơ tay, chào Mạnh Huỳnh.
Tô An đóng cửa lại, quay đầu, cũng chào mấy cô gái: "Hi~ Chào các chị tiên nữ."
Nói thật, bình thường con gái trong lớp đều mặc đồng phục, không cột tóc đuôi ngựa thì là tóc ngắn, quy củ đơn giản tự nhiên, nhưng một khi đi chơi liền biến thành tiên nữ.
Không ai không thích được khen, các cô gái đều cười rộ lên, Mạnh Huỳnh oán trách nói: "Cái miệng ngọt của cậu, thế nào, muốn trêu chọc nhiều người như vậy hả, không có cửa đâu!"
Nói xong, cô nàng đi hai bước tránh khỏi cái bàn trước sofa, đưa tay cho cậu: "Quà của tôi đâu?"
"Cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn, chờ một chút không được sao?" Lư Hiểu Chanh không nhịn được trợn mắt, "Theo thứ tự trước sau, tôi còn ở đây này."
Mạnh Huỳnh cười ha ha, lập tức đến cho cô một cái ôm tỷ muội tình thâm.
Lúc này Lư Hiểu Chanh mới lấy một cái hộp được đóng gói tỉ mỉ từ trong túi ra, "Sinh nhật vui vẻ, bạn cùng bàn."
"Là gì vậy?" Mạnh Huỳnh vô cùng mong chờ, "Bây giờ tôi mở được không?"
Vừa hỏi, cô nàng đã vươn tay về phía cái hộp, kéo dây lụa ra.
Một giây sau, Mạnh Huỳnh hô lên một tiếng, lần nữa nhào tới ôm Lư Hiểu Chanh: "Là loại son mới tôi thích nhất! Chanh Chanh tôi yêu cậu!"
"Ngoan, mẹ cũng yêu con." Lư Hiểu Chanh nhẹ nhàng vỗ lưng cô nàng nói.
Hai bạn nữ đến cùng nhau bên cạnh cũng sôi nổi nói chúc mừng sinh nhật, tặng quà của mình, đều là trang sức lấp lánh, Mạnh Huỳnh cũng vui mừng nhận lấy.
Lúc này không chờ cô nàng hỏi, Tô An đã lấy quà đã chuẩn bị từ trong túi ra: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn cậu, tôi mở nhé?" Mạnh Huỳnh không đợi được, bộ dáng mở quà như đứa trẻ vô cùng chờ mong quà Giáng Sinh từ sáng sớm.
Nhìn mấy món quà khi nãy, Tô An cũng không biết thứ mình mua Mạnh Huỳnh có thích hay không, nhìn hộp qua đang được mở ra trên tay cô nàng, không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Nghĩ lại, hôm nay cậu tới làm nền cho Thẩm Trí, quà cậu tặng lẽ ra phải được so sánh với quà của Thẩm Trí mới đúng.
Nhưng sao Thẩm Trí vẫn còn chưa đến?
Suy nghĩ một lúc, Mạnh Huỳnh đã lấy ra một cái hộp nhạc thủy tinh hình cầu, trong phòng khá tối, đúng lúc có thể thấy ánh sáng lập loè bên trong quả cầu thủy tinh, như tản ra những con đom đóm đầy trời.
"Woa, lãng mạn quá~" Có bạn nữ cảm thán, "Mạnh Huỳnh, cậu xem cái này giống đom đóm đang bay không... Đúng với tên của cậu."
"Tô An đúng là để tâm thật nha."
Tô An sửng sốt vì lời khen một chút, bởi vì lúc chọn quà trời rất sáng, cậu cũng không liên hệ đồ vật bên trong với đom đóm, chẳng qua chỉ cảm thấy hai con cáo nhỏ trong quả cầu thủy tinh rất đáng yêu.
Đúng là... Chó ngáp phải ruồi.
"Cảm ơn cậu, tôi thích lắm!" Mạnh Huỳnh đưa hai tay cầm lấy quả cầu thủy tinh, hai mắt phát sáng như đom đóm, hình như còn muốn nói gì đó, tiến lại gần Tô An hai bước.
Tô An cũng như cảm giác được cái gì, vô thức muốn lùi về sau.
"Còn tôi nữa." Giọng nói của Tề Văn Hiên đánh vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người, anh đưa quà của mình cho Mạnh Huỳnh, "Mở ra xem đi?"
"À, được." Mạnh Huỳnh hoàn hồn, đặt quả cầu thủy tinh của Tô An lên bàn, nhận quà của Tề Văn Hiên, hiếu kỳ nói, "Nặng quá, đừng nói cậu tặng tôi một bộ tài liệu ôn tập nhé?"
Tề Văn Hiên cười cười: "Hình dáng không giống, hơn nữa chỉ có Tưởng Phong mới có thể làm loại chuyện điên rồ này."
"Đừng nói nữa, cái người học điên cuồng kia chiều nay không đến KTV, chỉ nể mặt buổi tối đến ăn một chút." Mạnh Huỳnh chậm rãi mở hộp quà của Tề Văn Hiên, lấy ra một cái đầu mèo Kitty nhỏ, "Đây là gì vậy, dễ thương quá, nhỏ mà nặng thật, là cục tạ hả?"
Mạch não thần kỳ làm cô gái bên cạnh không nhịn được cười: "Là máy sưởi ấm tay, loại nạp điện á."
"Oa học sinh giỏi Tề ấm áp quá..."
Đôi má Mạnh Huỳnh đụng đụng đầu mèo đáng yêu, cười nói với Tề Văn Hiên: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Tề Văn Hiên nói.
Tặng quà xong, mấy người mới tới đều bị kêu đi chọn bài, Mạnh Huỳnh lớn tiếng nói: "Bây giờ không hát thì tối nay không có cơm ăn nhá, các cậu nhớ kỹ đấy~"
Tô An đứng trước máy chọn bài hát, phụt cười, Tề Văn Hiên đứng bên cạnh, liếc nhìn cậu.
"Anh Hiên, tôi không cười cậu, thật đấy." Tô An không có lòng dạ nói.
Phải biết học sinh xuất sắc họ Tề này nhan sắc học tập chơi thể thao cái gì cũng tốt, chuyện duy nhất chưa đủ tốt là ca hát dễ lệch tông.
"Thế này đi, lát nữa tôi chọn bài hai ta cùng hát, cậu hát nhỏ giọng thôi, hoặc hát nhép cũng được." Tô An bày mưu tính kế, cố gắng bảo vệ hình tượng của nam thần họ Tề.
"Không cần khoa trương như vậy." Tề Văn Hiên hừ một tiếng, tỏ vẻ quật cường của học sinh giỏi, "Học sinh giỏi chúng tôi học gì cũng nhanh hết, vả lại tôi bây giờ cũng không phải là tôi của trước kia."
Tô An mở to miệng thành hình chữ "O".
"Ồ, vậy chúng ta chọn... Từ từ." Điện thoại của Tô An trong túi đột nhiên rung lên, "Đại Trí? Tôi ra ngoài nghe điện thoại đã."
Tô An đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng ca hát trong phòng cách cánh cửa vẫn rất lớn, toàn bộ hành lang tràn ngập tiếng hát inh ỏi từ các phòng.
"Alo, Đại Trí?" Tô An nhận điện thoại, "Sao cậu còn chưa tới?"
"Anh An, bây giờ tôi đang ở dưới lầu." Trong điện thoại giọng Thẩm Trí còn xen lẫn với mấy tiếng còi xe ô tô, "Tôi, tôi đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp."
Đứa nhỏ đáng thương này, giọng nói đều run lên cả rồi, hơi hồi hộp chỗ nào chứ.
"Rồi sao, mềm chân muốn tôi đến đỡ cậu lên hả? Hay là hồi hộp đến nỗi không tìm thấy đường?" Tô An chế nhạo cậu ta, "Hay là muốn lâm trận bỏ chạy?"
"Tôi không phải là người như vậy!" Thẩm Trí lớn tiếng phản bác, trong điện thoại nghe cậu ta đã tiến vào khu buôn bán, "Tôi chỉ muốn hỏi cậu tình hình bên trong bây giờ thế nào thôi, phù hợp làm đại sự của tôi không?"
"Bây giờ hả, khoảng mười mấy người tới rồi." Tô An nói, "Nói thật, hiện tại cậu có đứng vững không vậy, không thể thì đừng cố."
Câu "Cút" của Thẩm Trí vừa đến bên miệng lại nuốt vào: "Tôi sắp đến rồi đây... Cậu đứng ở cửa chờ chút, tôi vào cùng cậu."
Đã sợ đến nỗi muốn thêm người cho can đảm.
Tô An cúp điện thoại, đến cửa KTV chờ Thẩm Trí, tuy rằng có chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy Thẩm Trí xịt keo vuốt tóc ngược ra sau vẫn nghẹn cười quay đầu đi.
"Biểu cảm này là sao đây anh An!" Dây thần kinh nhạy cảm yếu ớt của Thẩm Trí lúc này bị đâm chọt, "Tôi như vậy không đẹp sao?"
"Đẹp." Tô An mất hai giây để nhịn cười, quay đầu lại dựng ngón cái lên, "Đẹp trai vô cùng."
Đến cửa phòng, Thẩm Trí do dự: "Tôi cảm thấy hơi kỳ quái, không bằng tôi qua nhà vệ sinh rửa sạch keo xịt tóc đi..."
Tô An không cho cậu ta cơ hội, vừa đẩy cửa vừa đẩy Thẩm Trí, cứ như vậy không trâu bắt chó đi cày.
Mạnh Huỳnh đang hát cùng một bạn nữ, thấy có thêm người đến bỏ micro xuống đến đón: "Thẩm Trí, cậu tới rồi."
"Chào." Thẩm Trí lập tức đổi thành bộ dáng ung dung bình tĩnh, nhưng kéo khoá balo hai cái mới mở ra được, lấy hộp quà từ bên trong ra, "Sinh, sinh nhật vui vẻ!"
"Cảm ơn~" Mạnh Huỳnh nhận lấy, tay nghề mở quà đã tương đối thành thạo, lát sau liền lấy ra một cái ly chân mèo đáng yêu.
Phần lớn ánh mắt đều tập trung trên món quà, các cô gái đều bị sự dễ thương làm cho kinh ngạc hô lên.
"Oa đáng yêu~"
"Hồng hồng!"
Không biết có bạn nữ nào nói: "Ồ... Huỳnh Huỳnh, ý nghĩa của cái ly là trọn đời đó~"
Thẩm Trí bị chọc trúng tâm tư, vội giấu đầu lòi đuôi mà xua tay: "Tôi không có ý đó, tôi tôi tôi tôi tôi tôi..."
Mạnh Huỳnh nắm tay lại ra vẻ muốn đánh bạn nữ kia, bỏ cái ly lại vào hộp, giống như vừa nãy chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gọi mọi người ca hát.