Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 94: Chương 94:



CHƯƠNG 94: THÂN THÍCH TỚI CỬA
Edit: Lan Anh
Đến gần chạng vạng tối, đoàn người Du gia mới về tới thôn Liên Hoa, luôn luôn cần kiệm vậy mà hôm này lại thuê một chiếc xe ngựa để về thôn, ngựa không ngừng vó mà về tới thôn, đến cửa nhà Du Uyển thì phu xe mới nắm chặt dây cương.
“A Uyển!”
Đại bá vén rèm lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Phong sợ ông cứ trực tiếp như vậy mà nhảy xuống dưới, vội vàng đỡ lấy: “Cha, người đừng có gấp, từ từ!”
Nói xong tự mình nhảy xuống, đỡ cha mình xuống.
Đại bá vừa xuống xe, liền cầm lấy quải trượng, khập khễnh mà đi vào: “A Uyển! Đệ muội! Thiết Đản! Các người có ở trong không?”
Người trong thôn đang đào đồ ăn bị chôn dưới đất, Khương thị với Tiểu Thiết Đản cũng đi, chỉ có Du Uyển là ở nhà, nàng vừa mới dỗ ba tiểu bánh bao về nhà ngủ.
Đại bá trái tim vẫn đang treo cao, không chú ý tới cánh cửa sát vách nhà Du Uyển đang mở, nên cũng không phát hiện nhà sát vách có người mới chuyển tới.

Nhưng khi Du Phong vào nhà Du Uyển có nhìn lướt qua, cảm giác cái trạch viện kế bên nhà Du Uyển hình như sạch sẽ hơn trước.
Đương nhiên hai cha con vẫn đặt tâm tư trên người một nhà Du Uyển, nguyên lai hôm qua bọn họ bồi đại bá mẫu về thăm nhà, nhà của đại bá mẫu ở thôn Diêu Thủy, lúc nửa đêm, thôn Diêu Thủy cũng xảy ra động đất, hai thôn cách nhau cũng không quá xa, đại bá lo lắng rằng thôn Liên Hoa cũng bị ảnh hưởng, trời vừa sáng liền thuê xe bò về thôn Liên Hoa, nào biết xe bò đi giữa đường liền bị hỏng, Du Phong với phu xe sữa nửa ngày vẫn không có kết quả, cuối cùng đi qua thôn cạnh bên, trả gấp đôi để thuê một chiếc xe ngựa.
Du Uyển kinh ngạc nhìn hai người đang hoang mang: “Đại bá, đại ca, sao hai người đã trở lại rồi? Không phải nói ở Quách gia thêm hai ngày nữa sao?”
Đệ đệ của đại bá mẫu làm thọ Tết Nguyên Tiêu, cả nhà Du gia đi thăm người thân, đồng thời cũng tới hỗ trợ.
Nghĩ tới điều gì đó, Du Uyển lại nói: “Không lẽ bên kia cũng có động đất? Đại bá mẫu với nhị ca đâu? Có bị gì không?”
“Tiểu Tùng chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, ngược lại các con, các con không sao chứ?” Lời này của đại bá xem như xác minh thôn Diêu Thủy cũng gặp động đất.
Du Phong lên tiếng: “Cha lo lắng cho cả nhà muội, muốn chạy về trước xem sao, nương cũng đang trên đường trở về.”
Du Uyển trong lòng cảm động không thôi: “Nhà muội không có việc gì, bên nhà huynh, muội cũng đã xem qua, lần trước tuy đã sửa tốt nóc nhà nhưng bây giờ lại hỏng, hơn nữa xà nhà trong phòng đại ca bị gãy rồi.”
Cũng may đêm qua mọi người không có ở đây, nếu không bị xà nhà nện trúng, Du Phong coi như dữ nhiều lành ít.
Hai cha con bất đắc dĩ thở dài, gãy thì gãy rồi, chỉ cần người không có việc gì thì tốt, không trải qua sẽ không biết, trước thiên tai, con người chỉ nhỏ bé như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng rồi, A Uyển, đại bá có chuyện muốn thương lượng với con.” Đại bá bỗng nhiên mở miệng.
Du Uyển nhìn ông: “Đại bá cứ nói.”
Đại bá nói: “Chính là bên nhà ngoại của đại bá mẫu, là Quách gia, động đất làm sập hết nhà của họ, bọn họ muốn tới nhà chúng ta ở mấy ngày.”
Đại bá nói ‘nhà chúng ta’ nhưng thật ra là bên lão trạch, tuy Du Uyển đã phân nhà, nhưng trong lòng đại bá, lão trạch thủy chung vẫn là nhà của nàng.
Du Uyển cười cười, “Tốt, lúc nào cũng hoan nghênh.”
Vào buổi tối, đại bá mẫu ôm Trăn Trăn, cùng Du Tùng và Quách Đại Hữu cùng nhau về thôn Liên Hoa.
Nhắc tới Quách gia cùng Du gia, quan hệ của hai bên cũng không tính là thân mật, thôn Diêu Thủy mặc dù không giàu có như thôn Hạnh Hoa, nhưng trong trấn Liên Hoa này cũng là thôn số một số hai, mà Quách lão gia tử khi còn sống cũng làm chức vụ trưởng thôn, người Quách gia tự giác coi mình tài trí hơn người, một mực không nhìn trúng Du gia dạng người sa cơ thất thế, nên sau này cũng không coi trọng đại bá mẫu.

Đại bá mẫu về nhà ngoại, Quách gia không bao giờ cho sắc mặt tốt, chứ nói chi chiêu đãi bà ăn ngon uống sướng.
So sánh với nhau, thứ nữ Quách gia được gả vào phú hộ được đối xử tốt hơn rất nhiều, mỗi lần họ về thăm nhà, Quách Đại Hữu đều giết gà vịt, sợ làm chậm trễ muội muội với muội phu.
Lần động đất này, tòa nhà của Quách gia bị sập, nguyên bản muốn đến nhà muội phu kia quấy rầy mấy ngày, nào biết muội phu lại truyền tin tới nói nhà hắn cũng bị tổn hại, chính họ cũng đang sửa chữa, chờ đến lúc sửa xong sẽ cho người tới tiếp nhà Quách Đại Hữu.
Rơi vào đường cùng, Quách Đại Hữu đành tính đường khác, đặt chân tới nhà tỷ phu.
Vừa vào thôn, Quách Đại Hữu liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Đã nhiều năm như vậy, thôn các ngươi vẫn không có chút thay đổi nào, vẫn rách nát như vậy.”
Du Tùng xụ mặt xuống.
Tiểu khuê nữ vô cùng ngạc nhiên mà nhìn cữu cữu của mình.
Quách Đại Hữu là vào mười năm trước tới thôn Liên Hoa lúc Du lão gia tử qua đời, lần Du lão phu nhân qua đời thì trùng hợp nhà chồng của nhị muội cũng có chuyện, nên Quách Đại Hữu quyết đoán mang cả nhà lớn nhỏ đi vào thành.
Thôn Liên Hoa bây giờ với mười năm trước biến hóa không nhỏ, nhưng trong mắt Quách Đại Hữu vẫn giống như nhau.
Đại bá mẫu ôm khuê nữ không đáp.
Xe bò dừng trước nhà lão trạch.
Vợ con Quách Đại Hữu cũng đang trên đường đi, bất quá ba mẹ con họ không ngồi vừa xe bò, phải kêu người lên trấn thuê xe ngựa, xem ra phải nửa canh giờ nữa mới đến.

Du Tùng bị mảnh ngói rơi xuống đập trúng ót, chỉ bị thương ngoài da, xương đầu không có việc gì, nhưng vẫn đau đớn mười phần.
Du Tùng xuống xe ngựa, ôm muội muội từ tay đại bá mẫu.
Tiểu Trăn Trăn thấy Tiểu Thiết Đản đang đứng ở cửa nhìn quanh, hất tay nhị ca của mình ra, cộc cộc cộc chạy đi tìm Tiểu Thiết Đản.
“Đi gọi đại ca của con.” Đại bá mẫu nói.
Bà vừa dứt lời thì Quách Đại Hữu lại ồn ào: “Tiểu Tùng, mau lấy bọc quần áo để trên xe xuống đây! Hòm xiểng của cữu mẫu với biểu muội ngươi cũng đừng quên cầm xuống.”
Đại bá mẫu nhắm mắt lại.
Du Tùng nhìn nương của mình một chút, không nói chuyện, nhịn xuống vết thương đang kịch liệt đau nhức, cất bước đi qua chỗ xe bò.
Ngay lúc hắn đang định di chuyển đồ trên xe xuống thì một bàn tay đưa qua: “Để muội.”
Du Tùng dừng lại.
Du Uyển đẩy hắn qua một bên, mang mấy cái hòm xiểng lớn trên xe bò xuống.


— QUẢNG CÁO —