Vừa rồi cô còn làm khách ở nhà chị Noãn Noãn, trông thấy anh cả phái phó tướng tới, nói muốn mời chị Noãn Noãn đến phủ đốc quân một chuyến.
Cô về đến nhà mới nghe nói anh cả bị bắn!
“Anh Bắc Đình, anh bị thương rồi?” Kỷ Noãn Noãn theo phía sau, cũng quan tâm hỏi.
“Vết thương nhỏ, không sao.” Mặt Mạc Bắc Đình hơi tái, nhưng sắc mặt bình tĩnh, “Noãn Noãn, muộn như vậy còn gọi em đến là vì có chuyện cần nói.”
Kỷ Noãn Noãn thuận theo gật đầu: “Không sao.”
Cô ấy cũng không hỏi là chuyện gì, đi đến bên cạnh kéo kéo cánh tay Khúc Yên, nhỏ giọng nói thì thầm, “Yên Yên, sau khi anh Bắc Đình cướp dâu, có đối xử với em tốt không? Anh ấy có bắt nạt em không? Hai người bị làm sao vậy, sao lại bị thương? Em có bị thương chỗ nào không?”
Cô ấy hỏi một chút chính là liên tiếp, Khúc Yên cũng không biết trả lời câu nào, mỉm cười nói: “Noãn Noãn, chị đừng lo lắng như vậy, em rất khỏe.”
Chỉ là e rằng chờ lát nữa, tâm tình Noãn Noãn không tốt lắm.
Mặc dù cô ấy quên đi đoạn kí ức bất hạnh kia, nhưng nếu biết em gái ruột của mình ác độc lập kế hoạch bẫy cô ấy, khó tránh khỏi thương tâm.
Lúc Khúc Yên lên thuyền đã ước định cẩn thận cùng Mạc Bắc Đình, chỉ nhắc tới vụ bắt cóc trước kia và Kỷ Noãn Noãn rất nhanh được cứu về, không đề cập tới cô ấy từng chịu đựng gì.
“Anh cả!”
Lại một âm thanh truyền đến từ cửa thư phòng.
Mạc Nam Thần cũng vừa về nhà, mới nghe một phó tướng nói, anh cả của hắn bị thương.
Hắn gấp gáp xông lên, phát hiện Khúc Yên cũng ở đó, mắt lập tức sáng lên: “Yên Yên!”
Đầu tiên hắn liếc mắt nhìn anh cả, thấy anh ấy ngồi êm đẹp, chỉ là trên đùi quấn băng gạc, hẳn là không có gì trở ngại, hào hứng chạy đến bên cạnh Khúc Yên, “Yên Yên, anh có thể gặp em rồi! Anh nhớ em chết mất thôi!”
Những ngày này, mỗi ngày hắn đều canh giữ ở bên ngoài căn nhà ở đường Hoài, nhưng Yên Yên không thấy hắn.
Hại hắn nhớ thành bệnh!
“Mạc nhị thiếu.” Khúc Yên hướng hắn gật gật đầu, khóe mắt liếc qua nhìn Mạc Bắc Đình hơi hơi trầm xuống.
“Yên Yên, sao em không muốn gặp anh?” Mạc Nam Thần thở phì phò nói, “Anh nghe anh cả nói, em muốn gả cho anh Ngưu gì đó ở nông thôn. Nếu em phải lập gia đình, không bằng gả cho anh đi!”
“Cái này......” Khúc Yên nhìn sắc mặt Mạc Bắc Đình lại càng lạnh thêm vài phần, nhất thời nổi hứng, mỉm cười trả lời, “Cũng không phải không được, nếu như ngài thực sự yêu tôi, tôi có thể suy nghĩ một chút.”
“Có thật không?” Mạc Nam Thần sướng đến phát rồ rồi, kích động đưa tay bắt lấy tay cô, “Đương nhiên anh yêu em rồi! Em cân nhắc gả cho anh đi!”
Khúc Yên cười khẽ.
Mạc nhị thiếu tính tình trẻ con, hắn thích chứ không phải yêu.
Hắn nhìn thấy cô, ngoại trừ biết ơn, càng giống như thấy đồ chơi mới lạ, tràn ngập hứng thú.
Chỉ thế thôi.
“Em không nói lời nào, anh coi như em đáp ứng anh, sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Mạc Nam Thần nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Đột nhiên bành một tiếng!
Một chén nước bỗng nhiên bay tới, nện ở trên cánh tay Mạc Nam Thần.
Chén nước rơi xuống đất, mảnh vụn đầy đất.
Mạc Nam Thần bị dọa một chút, nhanh chóng nhảy sang một bên tránh mảnh vỡ, che cánh tay có chút đau, oán giận nói: “Anh cả, tại sao anh đánh em?”
“Anh đã đánh nhẹ.” Mạc Bắc Đình lạnh lùng thốt, “Lần sau lại sờ loạn, phế cả cánh tay.”
“Cái gì mà sờ loạn? Em nào có sờ loạn, em cũng chỉ nắm tay Yên Yên một chút.” Mạc Nam Thần giải thích.
“Ai cho phép em nắm?” Mạc Bắc Đình băng lãnh, nhìn hắn chằm chằm rồi mới quay đầu nói với Khúc Yên, “Tới đây, ngồi xuống bên cạnh tôi.”