Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 214: (74) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân



Edt : Nhan

“Uy hiếp tôi?” Mạc Bắc Đình hơi nhếch môi, cười nhẹ một tiếng.

 “Đúng nha, em uy hiếp anh đó.” Khúc Yên hừ nhẹ, ngang ngược nói, “Anh cứ việc đuổi em đi, đến lúc đó trên đường em đi tìm anh gặp nguy hiểm, tất cả đều tại anh!”

 Cô đang chơi xấu.

 Ý cười dưới đáy mắt Mạc Bắc Đình ngày càng nhiều, cong ngón tay búng nhẹ trên trán cô một cái: “Em cứ thế này sẽ khiến cho tôi hiểu lầm.”

 Khúc Yên sờ sờ trán của mình, chớp mắt nói: “Anh hiểu lầm cái gì?”

 “Hiểu lầm em......” Mạc Bắc Đình dừng lại phút chốc, mới nói, “Hiểu lầm em yêu tôi đến không thể tự kềm chế, mới liều lĩnh lao về phía tôi.”

 Khúc Yên lại chớp chớp mắt, ánh mắt tinh nghịch nhưng không nói lời nào.

 “Em nỡ bỏ Noãn Noãn một mình ở Thượng Hải?” Mạc Bắc Đình trêu chọc nói.

 “Lời này của anh......” Khúc Yên chu mỏ một cái, tức giận nói, “Anh hẳn là sớm biết giữa em và Noãn Noãn chỉ là tình bạn thuần túy.”

 Mạc Bắc Đình đưa tay xoa đầu cô.

 Hắn biết...

 Nhưng hắn không biết, cô đối với hắn rốt cuộc có mấy phần tình cảm.

 Huống chi bây giờ chiến hỏa nổi lên bốn phía, quốc gia gặp nạn, hắn không thể cho cô bất kỳ cam kết gì.

 Chiến tranh vô tình, hắn chuẩn bị tùy thời chết ở trên chiến trường, sao có thể liên lụy cô một đời.

 “Em biết trong lòng anh nghĩ gì.” Khúc Yên ngồi dậy, ngưng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, “Em tôn trọng băn khoăn của anh, sẽ không cưỡng cầu anh thay đổi bất kỳ ý tưởng gì. Anh cũng không cần yêu cầu em từ bỏ quyết định của mình.”

 Cô cùng hắn, đều có sự cố chấp.

 Hắn đặt quốc gia lên đầu, cô lấy hắn làm trọng.

 Dù cho có xung đột, nhưng cũng sẽ có một ngày xung đột kết thúc.

 “Ngốc.” Mạc Bắc Đình nhịn không nghiêng người ôm lấy cô, gắt gao ôm cô ở trong ngực.

 Hắn ôm rất chặt, như dồn hết tình cảm khó nói từ đáy lòng vào cái ôm này.

 Đợi đến khi chiến sự kết thúc, hắn mặc kệ cô yêu hắn bao nhiêu, hắn đều muốn cưới cô.

......

 Thời gian kháng chiến cực kì gian khổ.

 Năm thứ nhất, Mạc Bắc Đình bị thương nhẹ mấy lần, Khúc Yên không lên tiếng giúp hắn băng bó.

 Năm thứ hai, vết thương mới chồng lên vết thương cũ càng nhiều.

 Năm thứ ba, đạn bắn xuyên qua vai hắn, lưu lại một lỗ đạn sâu.

 Năm thứ tư, hắn mang binh thu phục Thẩm Thành bị địch nhân chiếm lĩnh, làm thành căn cứ. Hắn bảo Khúc Yên ở lại Thẩm Thành, không cần đi theo hắn ăn gió nằm sương, xuyên qua mưa bom bão đạn nữa.

 Khúc Yên đương nhiên không chịu đồng ý, véo hông hắn, buộc hắn tiếp tục mang cô theo.

 Năm thứ năm, trận chiến Mạc Bắc Đình đánh thắng càng ngày càng nhiều, sĩ khí quân đội càng ngày càng tăng.

 Năm thứ sáu, trên thân Mạc Bắc Đình lại có thêm hai vết thương do đạn bắn, còn có vô số vết sẹo cũ.

 Mỗi lần Khúc Yên nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn này, đều sẽ nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Tất cả đều là huân chương của anh. Lịch sử của quốc gia này sẽ ghi tên chúng.”

 Mỗi lần như vậy, Mạc Bắc Đình sẽ mạnh mẽ áp đảo cô, hôn thật sâu.

 Không cần hoài nghi, trên thế giới này sẽ không bao giờ có người hiểu rõ hắn hơn cô -- khát vọng của hắn, hi sinh của hắn, ẩn nhẫn của hắn. Cái gì cô cũng hiểu.

 Năm thứ bảy, cuộc kháng chiến cuối cùng cũng gặp được ánh rạng đông, thắng lợi tựa hồ đang ở trước mắt.

 Bảy năm mênh mông này, Mạc Bắc Đình thường xuyên nhịn không được ôm lấy Khúc Yên, hôn Khúc Yên, nhưng mỗi một lần hắn động tình đến mất khống chế, liền ép buộc chính mình dừng lại.

 Hắn không thể cho cô hứa hẹn cả đời, hắn không muốn làm một nam nhân ham vui nhất thời.

 “Đốc quân, không xong rồi!”

 Ngày hôm đó, quân đội dựng trại ở bên cạnh một mảnh ruộng đồng hoang phế.

 Một tên lính quèn hốt hoảng chạy tới, bẩm báo, “Thời điểm bác sĩ Khúc đi bắt chuột đồng trong ruộng, không cẩn thận dẫm lên mìn!”

 “Cái gì?!”

 Mạc Bắc Đình nghe vậy chấn động, lập tức chạy như điên.