Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 218: (78) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân



Edt : Nhan

 Mạc Bắc Đình cúi đầu xuống hôn lên trán cô, cười nói: “Muốn khen thì phải khen em.”

 Khúc Yên không hiểu: “Tại sao lại khen em? Em vốn nên chăm sóc anh mà.”

 Mạc Bắc Đình không nói.

 Những ngày này cô cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố hắn, chuyện gì cũng đều phải tự thân đi làm, quả thực rất khổ.

 Nhưng điều hắn muốn nói không phải cái này.

 “Tại sao anh không nói nữa?” Khúc Yên cảm thấy hắn là lạ.

 Mấy ngày nay tinh thần hắn tốt hơn nhiều, lại luôn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, giống như có lời gì muốn nói.

 “Không có gì.” Mạc Bắc Đình nhìn mắt hạnh sáng ngời của cô, bỗng nhiên nói, “Yên Yên, gả cho anh đi!”

 “A?!” Khúc Yên nhất thời sững sờ.

 Đột nhiên như vậy?

 Hắn bị cái gì kích động?

 Mấy năm trước mặc dù hắn không nói rõ, nhưng cô hiểu hắn muốn đợi đến khi chiến loạn kết thúc, quốc gia thái bình, mới an bài chuyện cả đời.

 Hôm nay là thế nào?

 【 Đinh! 】

 Âm thanh nhắc nhở của hệ thống bất thình lình vang lên.

 【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ! Kí chủ ở trong thế giới có độ khó SSS có thể tự do lựa chọn ở đây hết đời này. Xin lựa chọn ' có ' hoặc ' không ' --】

 Khúc Yên giật mình, gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất ra: “Tiểu Thất, bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, nhất định phải lập tức quyết định sao?”

 “Đúng vậy, kí chủ.”

 Khúc Yên ngước mắt, ngắm nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn trước mắt.

 Hắn đang chuyên tâm nhìn cô, trong con ngươi đen như mực phản chiếu khuôn mặt của cô, dường như thế giới này rộng lớn nhưng trong mắt hắn chỉ có một mình cô.

 “Yên Yên?” Hắn đang đợi câu trả lời của cô.

 Hệ thống cũng chờ đợi lựa chọn của cô.

 Khúc Yên cong môi nở nụ cười: “Em tạm không thể đáp ứng anh.”

 Mạc Bắc Đình khẽ nhướng mày: “Chê anh không tặng hoa đưa nhẫn sao? Hay là không đưa sính lễ?”

 Khúc Yên cố ý phồng má, giả bộ tức giận nói: “Đúng vậy. Nào có ai cầu hôn qua loa như vậy.”

 Mạc Bắc Đình cong môi cười nhẹ: “Anh không định cho em sính lễ.”

 Khúc Yên làm ra dáng vẻ càng tức giận hơn: “Anh quá keo kiệt đó đốc quân đại nhân!”

 Mạc Bắc Đình cúi đầu, toàn tâm toàn ý hôn má cô một cái: “Đồ ngốc, sau khi gả cho anh, hết thảy đều là của em. Em không cần sính lễ, có anh là đủ rồi.”

 “Dựa theo logic này của anh, vậy tài sản của em cũng là của anh sao?” Khúc Yên có chủ ý tranh cãi.

 “Anh là của em, em là mình em.” Mạc Bắc Đình nhìn đôi mắt tinh nghịch lấp lánh của cô, khóe môi càng cong lên.

 Bí mật trên người cô nhiều như vậy.

 Nếu như cô không nói, vậy thì chỉ là bí mật thuộc về cô.

 Hắn sẽ vĩnh viễn tôn trọng cô, yêu cô, bảo vệ cô.

 “Cũng không khác biệt lắm.” Khúc Yên hì hì nở nụ cười, thỏa mãn gật đầu, “Đợi sau khi chiến sự kết thúc, chúng ta kết hôn nha.”

 Lời này của cô chẳng khác gì đáp ứng lời cầu hôn của hắn.

 Mắt Mạc Bắc Đình bỗng dưng sáng lên, tùy hứng ném nạng ra, dang hai tay ôm chặt cô.

 “Yên Yên, anh yêu em.”

 Lời tỏ tình của hắn to rõ ràng.

Nhóm binh lính thao luyện cách đó không xa nhao nhao nhìn qua, to gan ồn ào nói: “Đốc quân! Chúng tôi cũng yêu ngài!”

 Khúc Yên phốc một tiếng bật cười.

 Mạc Bắc Đình mặc kệ các binh sĩ gây rối như thế nào, cúi đầu tìm được môi cô, mãnh liệt hôn xuống.

 Trong nháy mắt, Khúc Yên trả lời hệ thống: “Tôi lựa chọn ở lại.”

 *

 Năm thứ tám, chiến loạn cuối cùng cũng dừng lại.

 Hoàn toàn thắng lợi, nhưng máu chảy vô số, đất nước suy tàn.

 Khúc Yên cùng Mạc Bắc Đình về Thượng Hải.

 “Oa oa...... Anh cả! Chị Yên Yên!” Mạc Thanh Đại lao ra nghênh đón, nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy Mạc Bắc Đình rồi lại buông ra, ôm lấy Khúc Yên.

 “Yên Yên, chị rất nhớ em!” Kỷ Noãn Noãn cũng xông tới ôm Khúc Yên.