“Lại gặp ác mộng sao?” Mạc Bắc Đình vào phòng, ngồi xuống bên giường cô, đưa tay thay cô vén tóc mai trên trán.
Gần một năm nay, đêm nào cô cũng như thế.
Hỏi cô bị làm sao, cô nói gặp ác mộng.
Nhưng hắn biết sự thật không phải như thế.
“Đúng rồi, dù sao tự mình trải qua chiến trường thảm liệt hơn mấy năm, khó tránh khỏi sẽ mơ tới những thứ máu me kia.” Khúc Yên luôn dùng lý do này để giải thích.
Thật ra cô không gặp ác mộng.
Kể từ sau khi cô cứu Mạc Bắc Đình liền bị phản phệ bởi khế ước của hệ thống.
Nửa đêm, cho dù trong giấc mộng, tim cũng đau như thắt lại.
Không có đêm nào là ngoại lệ.
“Ngồi dậy uống nước trước đã.” Mạc Bắc Đình dìu cô ngồi dậy, bất động thanh sắc bưng cốc đưa tới bên cạnh môi cô.
“Được.” Khúc Yên không nghĩ nhiều, cô vốn khát nước, cầm cốc liền uống một hơi cạn sạch...
Cô uống xong, cảm giác hương vị có chút kỳ quái, nghi ngờ hỏi, “Nước này, vì sao có mùi máu?”
Mạc Bắc Đình không trả lời.
Khúc Yên bộp một tiếng nhấn mở công tắc điện bên cạnh, cúi đầu nhìn cốc trống không.
Đáy cốc quả nhiên lưu lại chút máu.
“Anh Đình, đây là nước gì?” Cô ngước mắt, cực kì hoang mang.
Đương nhiên cô sẽ không hoài nghi Mạc Bắc Đình hại cô, nhưng mà......
Hắn kỳ kỳ quái quái, muốn làm gì?
“Nước phép.” Mạc Bắc Đình thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Yên Yên, em khổ tâm lừa gạt anh lâu như vậy, anh vốn không muốn vạch trần em. Nhưng phần đắng cay này, căn bản cũng không phải thứ em nên nhận.”
“Anh là chỉ......” Khúc Yên trong nháy mắt liền hiểu.
Thì ra hắn đã sớm biết chuyện ban đêm tim cô đau thắt!
“Anh nghĩ rất nhiều biện pháp, thử phái người đi tìm những người được gọi là cao nhân đắc đạo.” Mạc Bắc Đình nghiêng người, êm ái ôm lấy cô, trầm giọng nói, “Tìm được chủ yếu toàn là lang băm giang hồ, muốn lừa gạt tiền thôi. Ngày đó em vì anh trộm lấy thuốc, anh không biết em trộm ở chỗ nào, nhưng em bị trời trừng phạt, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Khúc Yên kinh ngạc phút chốc, trở lại bình thường, hỏi: “Cốc nước vừa rồi, anh mua từ ai?”
Loại trò lừa gạt này, không dùng được.
“Cũng không phải từ bất kì kẻ nào.” Giọng Mạc Bắc Đình càng ngày càng thấp, chậm rãi nói, “Nói ra chỉ sợ em chê cười. Kể từ khi biết ban đêm em sẽ đau đến chết đi sống lại, mỗi đêm anh đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng đau đớn ấy chuyển sang người anh. Không biết có phải chân thành nên linh nghiệm, trên đường chúng ta trở về, anh nghe được một thanh âm kỳ quái.”
Khúc Yên nghe mà ngây người.
Đốc quân đại nhân máu lạnh vô tình, vậy mà mỗi đêm đều vụng trộm cầu nguyện vì cô, lại còn vì cô mà trở nên mê tín như thế......
“Thanh âm kia cổ quái, xuất hiện trong đầu anh, nói, nếu như anh hòa máu vào nước, để cho em uống, liền có thể chịu đau thay em.” Mạc Bắc Đình bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, “Mặc dù hoang đường, nhưng anh nguyện ý thử một lần.”
“Kỳ quái như thế sao?” Khúc Yên ngẩn người, nhíu mày hỏi, “Thanh âm cổ quái kia, anh có thể hình dung một chút không?”
“Giống như âm thanh máy móc vận chuyển, lại có chút dễ thương, rất khó hình dung.” Mạc Bắc Đình lại nói, “Anh chưa từng nghe qua loại thanh âm này, không giống nhân loại, không giống động vật.”
“Thế này......” Trong tâm Khúc Yên khẽ động.
Chẳng lẽ là......
Mạc Bắc Đình hôn tóc cô, dìu cô nằm xuống một lần nữa: “Ngoan, đừng nghĩ nhiều như vậy, em ngủ tiếp đi. Chỉ là một bát máu mà thôi, cho dù vô hiệu cũng sẽ không gây hại gì.”
Khúc Yên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô ở trong lòng gọi Tiểu Thất ra, ' hung ác ' ép hỏi: “Nói! Có phải là chuyện tốt mi làm hay không? Lừa gạt Mạc Bắc Đình?”