Cố Vân Thâm hơi nheo mắt lại, tiếp tục gửi tin nhắn: 【 Đường Bắc Cầu có một nhà hàng lâu đời, hủ tiếu xào bò ăn rất ngon, cô đã từng ăn chưa? 】
Hắn có ý định chọn một chủ đề riêng tư, là một vấn đề không có bên trong khuôn mẫu phản hồi.
【 Ý anh là tiệm mì bác gái trên đường Bắc Cầu sao? 】 Khúc Yên ở phía bên kia điện thoại hì hì nở nụ cười, 【 Tên tiệm này rõ ràng cố ý chiếm tiện nghi người khác. 】
【 Thì ra cô không phải chương trình tự động......】 Cố Vân Thâm có mấy phần ngoài ý muốn.
【 Dĩ nhiên không phải! 】
Khúc Yên ngồi trên ghế treo ở sân thượng trong phòng, chân trần lắc lư, một bên nhìn mưa một bên gõ chữ, 【 Tôi là người phụ trách chuyên mục đọc thơ ' Yên Nhiên Tiếu Ngôn ', anh là người nghe của tôi đúng không? 】
Chuyên mục này thật ra là cô để Tiểu Thất hack vào app đọc thơ này, cài đặt bổ sung.
Chỉ có một mình Cố Vân Thâm có thể trông thấy và nghe được.
【 Đúng vậy. Giọng của cô rất êm tai. 】 Cố Vân Thâm cũng không keo kiệt khích lệ.
Thật sự là hắn rất thích giọng cô.
Nhất là đêm khuya trước khi ngủ, hắn còn có thể phát lại nghe thêm một lần.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sau khi nghe qua, hắn có thể ngủ ngon hơn.
【 Hình như mưa sắp ngừng rồi......】
Khúc Yên nhảy xuống từ trên ghế treo, sờ chiếc bụng lép kẹp.
Mấy ngày nay cô vội vàng bán vàng lấy tiền mặt, thành lập công ty mới, bận đến quên cả ăn.
Bên trong không gian của cô còn rất nhiều vàng.
Đại khái trong nhiệm vụ lúc trước, cô đã hoàn toàn nhận ra rằng chỉ có vàng mới là tiền tệ đáng giá và thông dụng nhất, đặt ở thời đại nào cũng được.
【 Anh nhắc tới hủ tiếu xào bò lại làm tôi thèm ăn. Bây giờ tôi quyết định đến tiệm mì ăn một bát! 】 Khúc Yên tiện tay gửi thêm.
Cô cầm chìa khóa xuống nhà để xe, lấy xe thể thao của nguyên chủ đi ra ngoài.
Biệt thự Khúc gia rất lớn, cha Khúc cực kì cưng chiều nguyên chủ, mua xe cũng là xe quý giá sang trọng.
Nếu như không phải cưới Thôi Lệ vào cửa, có thể hai cha con Khúc gia sẽ mãi sống hạnh phúc phú quý.
Khúc Yên lắc đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Cha Khúc không tự giải quyết được, vậy cô liền mở công ty khác, hoàn toàn độc lập, lúc đó sẽ chống đối mấy người Thôi Lệ đến cùng.
......
Cố Vân Thâm nhìn tin nhắn cuối cùng trong tin nhắn riêng tư, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.
“A Lương, bây giờ tôi muốn ra ngoài một chuyến, anh lái xe xuống dưới lầu.” Hắn gọi một cuộc điện thoại.
“Được, anh Thâm!”
A Lương là tài xế hắn thuê sau khi trùng sinh.
Kiếp trước quen biết, hắn là một người trung thực chịu khó.
Cố Vân Thâm cầm áo khoác, tự đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Thang máy chung cư cũ kêu cót két, hắn ấn nút xuống tầng, nhìn con số từ từ giảm xuống, đột nhiên nở nụ cười.
Thực sự quá mê muội.
Hắn lại muốn đến tiệm mì bác gái, gặp cô gái có giọng nói dễ nghe kia một lần.
“Anh Thâm, tôi giúp anh.” A Lương nhìn hắn ra khỏi thang máy, tiến lên hỗ trợ, “Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi.”
“Đường Bắc Cầu.” Trong lòng Cố Vân Thâm có chút tự giễu, nhưng cũng đã ra cửa thì đi một chuyến vậy.
Có thể cô gái kia chỉ thuận miệng nói một chút, cũng sẽ không đi thật.
Lại có lẽ là chờ hắn đến rồi, cô đã đi mất.
Cô gái có giọng nói trong veo động lòng người như thế, không biết dáng dấp ra sao.
Xe khởi động, đi tới tiệm mì đường Bắc Cầu.
Nửa đường, Cố Vân Thâm nhận được một tin nhắn.
Cô gái kia không nói gì, chỉ gửi hình ảnh một bàn hủ tiếu xào bò.
“A Lương, lái nhanh một chút!” Trong lòng Cố Vân Thâm không hiểu sao căng thẳng, thúc giục nói.