Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 234: (12) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật



Edt : Nhan

 Khúc Yên cong mắt cười.

 Nói ai là tra nam?

 Chính hắn sao?

 Cô hắng giọng một cái, dùng giọng nói ngọt mềm trước sau như một trả lời: “Tiểu Cố, nếu như tôi nói, người tôi thích chính là......anh. Đấy cũng không phải thật sự thích sao?”

 Cố Vân Thâm bỗng dưng khẽ giật mình.

 Cô đang đùa sao?

 “Được rồi, không nói chủ đề mất hứng như thế nữa.” Khúc Yên không đùa hắn, uống xong chai nước, cảm thấy bụng có chút đói, thuận miệng nói, “Tiểu Cố, đêm nay anh ăn gì? Tôi đói quá.”

 Cố Vân Thâm ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

 Bình thường hắn sẽ nấu ăn đơn giản thôi. Phòng bếp của căn hộ này đã thay đổi một chút, độ cao thích hợp cho hắn ngồi trên xe lăn thao tác.

 Nhưng hôm nay...... Khúc Yên phiền phức kia còn đang ở trong nhà.

 “Tiểu Cố, anh biết làm bò bít tết không?” Khúc Yên nhíu mũi, hít một hơi, tưởng tượng mùi thơm bò bít tết tiêu đen mỹ vị.

 Ai nha, hình như càng đói hơn.

 “Biết.” Cố Vân Thâm trả lời.

 “Vậy anh làm một phần rồi chụp ảnh cho tôi xem đi?” Khúc Yên đảo mắt đen láy, hì hì nở nụ cười.

 Cô đúng là tiểu quỷ tinh nghịch.

 Chờ hắn làm xong, cô cũng có thể đi ăn chực.

 “Được.” Cố Vân Thâm đáp ứng.

 Hai người bọn họ bình thường sẽ gửi ảnh chụp thức ăn ngon cho đối phương.

 Cố Vân Thâm không nghĩ nhiều.

 Khúc Yên trốn ở trong phòng tắm không ra ngoài, chờ đến lúc bên ngoài mơ hồ truyền đến mùi thơm bò bít tết, cô mới rón rén đi đến phòng bếp.

 “Oaa, nhìn thật ngon a!” Cô thừa dịp Cố Vân Thâm đẩy xe lăn, bưng đĩa bò bít tết trên bàn bỏ chạy.

 Cô chạy ra phòng khách, cười hì hì cất giọng nói, “Đa tạ Cố tiên sinh chiêu đãi, vừa hay tôi cũng đang đói bụng.”

 Khuôn mặt tuấn tú của Cố Vân Thâm trầm xuống.

 Xem ra dược tính của Khúc Yên này hết rồi nên mới nhảy nhót tưng bừng như thế.

 Có thể cô bị bỏ liều nhỏ nên hết cũng nhanh.

 “Đưa bò bít tết cho tôi.” Hắn đẩy xe lăn tới phòng khách, đưa tay lấy đĩa mà cô đặt trên bàn.

 “Đừng nhỏ mọn như vậy nha!” Khúc Yên nắm chặt cổ tay hắn, không để hắn lấy lại, “Cố tiên sinh, cổ ngữ có câu ' vào cửa là khách ', anh mời tôi ăn một phần bò bít tết cũng không tính là gì đâu nhỉ?”

 Cố Vân Thâm liếc nhìn cổ tay bị cô giữ, ngữ khí đột nhiên lạnh nhạt: “Buông tay.”

 “A......” Khúc Yên nghe lời buông ra, kỳ quái liếc hắn một cái, “Cố tiên sinh, anh có bệnh sạch sẽ?”

 Lúc trước cô kéo ống tay áo hắn một chút mà hắn như bị mấy thứ bẩn thỉu đụng phải.

 Là bệnh thích sạch sẽ, hay là chứng ghét phụ nữ?

 Cố Vân Thâm lãnh đạm ừ một tiếng, bưng đĩa bò bít tết trên bàn đặt lên hai đầu gối, dùng di động chụp một tấm, lại đưa đĩa về: “Cô ăn đi.”

 Thái độ vô cùng lạnh nhạt.

 Hắn nói xong cũng đẩy xe lăn trở về phòng ngủ.

 Sau một lúc lâu, Khúc Yên nhận được ảnh chụp đĩa bò bít tết -- chính là món cô chuẩn bị ăn.

 Khúc Yên cong môi, im lặng cười trộm, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.

 Kỹ xảo lừa cơm kỳ quái lại tăng lên!

......

 Bóng đêm dần buông.

 Khúc Yên nhìn ra ngoài từ mắt mèo trên cửa, mấy bảo tiêu to cao vạm vỡ còn đứng đó trông.

 Xem ra Cố lão phu nhân buộc cô và Cố Vân Thâm phải qua đêm.

 Khúc Yên tiến đến gõ cửa phòng Cố Vân Thâm: “Cố tiên sinh, mở cửa được không? Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”

 Đợi trong giây lát, Cố Vân Thâm đi ra mở cửa, thần sắc lạnh lùng nhìn cô: “Chuyện gì?”

 “Cố lão thái thái muốn ép buộc chúng ta kết hôn, chuyện này anh biết chưa?” Khúc Yên vào thẳng vấn đề.

 “Cô không cần coi là thật.” Cố Vân Thâm nhẹ giọng nói, “Đêm nay cô ở phòng bên cạnh, ngày mai bảo tiêu sẽ rời đi.”