“Sao? Bây giờ em có thể cho anh số điện thoại chứ?” Cố Tử Dục lấy điện thoại ra, chuẩn bị ghi số của cô.
Hắn chỉ cần lộ thân phận ra, cho tới bây giờ không nữ nhân nào có thể từ chối hắn!
“Có thể.” Khúc Yên cầm điện thoại di động của hắn, “Để tôi.”
Đầu ngón tay cô nhẹ lướt qua mấy con số.
Cô đưa di động lại cho hắn, tiêu sái đi vào phòng ăn, bỏ lại một câu, “Không có việc gì làm thì gọi cho tôi.”
Cố Tử Dục thỏa mãn nhếch môi.
Nhìn đi, mỹ nữ cao ngạo lạnh lùng đến đâu, với hắn cũng dễ như trở bàn tay.
Hắn cúi đầu xuống, tùy ý liếc qua dãy số trên điện thoại --
115!
Số điện thoại gọi xe cấp cứu!
“Chết tiệt! Mỹ nữ, em bảo anh đi khám bác sĩ sao?”
......
Khúc Yên tự ý đi về phía Cố Vân Thâm.
Cô đứng cạnh bàn, mỉm cười không mở miệng.
Cố Vân Thâm ngước mắt, thấy cô gái toàn thân áo đen trước mắt, chân thẳng dài, dáng người cao gầy.
Khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời, cặp mắt đào hoa liễm diễm thanh tuyệt, nhàn nhạt mỉm cười câu mất hồn người.
Xinh đẹp đến mức khiến người ta sợ hãi thán phục.
Khó trách, cháu trai hắn không chịu thua kém, dây dưa không ngớt trước mặt mọi người.
“Có việc?” Cố Vân Thâm nhìn cô chậm chạp không đi, mở miệng hỏi.
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Giọng Khúc Yên trong trẻo, không dùng âm thanh bình thường hay đọc thơ.
Cố Vân Thâm nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Tôi đã có hẹn.”
Đây là từ chối cô bắt chuyện.
Khúc Yên nhẹ cong môi, Tiểu Cố quả nhiên rất thẳng thắn.
Cô cố ý kéo ghế ra, ngồi xuống: “Vị tiên sinh này, anh trông thật đẹp mắt. Tôi mời anh một bữa được không?”
Cố Vân Thâm có vẻ không kiên nhẫn, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt: “Không thể.”
Khúc Yên cười khẽ: “Vậy anh mời tôi nhé?”
Cố Vân Thâm không thể tiếp tục giữ thái độ thân sĩ, cong ngón tay gõ bàn một cái, gọi nhân viên phục vụ: “Mời vị tiểu thư này đi.”
Khúc Yên đứng dậy, tiếc nuối nói: “Vậy được rồi, tôi đi.”
Cô quay người đi ra ngoài nhà hàng.
Mới vừa đi ra bên ngoài liền nghe điện thoại di động ' đinh ' một tiếng.
Cô lấy ra nhìn, là Cố Vân Thâm gửi tin nhắn --【Cô tới chưa? Tôi ở trong phòng ăn chờ cô.】
Đôi mắt đào hoa sáng ngời của Khúc Yên hiện lên ý cười, trả lời: 【 Tôi đến rồi, nhưng mà bị người nào đó đuổi ra. 】
Điện thoại yên tĩnh, Cố Vân Thâm không tiếp tục trả lời.
Nhưng mấy giây sau, Khúc Yên chỉ nghe thấy âm thanh xe lăn của Cố Vân Thâm.
Hắn đẩy rất nhanh, hối hả chạy đến.
“Tiếu Ngôn!”
Khúc Yên xoay người nhìn hắn, nở nụ cười.
Cố Vân Thâm chỉ cảm thấy cô gái trước mắt càng diễm lệ hơn vài phần so với vừa rồi.
Ánh đèn lộng lẫy của hành lang nhà hàng phản chiếu trên làn da trắng như tuyết của cô, cặp mắt đào hoa trong suốt như pha lê, giống như màn sương bạc tươi mát, lại như hồ nước mềm mại.
Khiến người nhìn không thấu.
“Tiểu Cố.” Khúc Yên dùng giọng đọc thơ gọi hắn.
Giọng nói quen thuộc, ngược lại làm Cố Vân Thâm nao nao.
Thì ra giọng nói của cô có thể thay đổi, vừa rồi lúc ' bắt chuyện ' trong nhà hàng rõ ràng âm thanh trong trẻo linh động cũng cực kì dễ nghe.
“Sao lại ngẩn người rồi?” Khúc Yên đến gần hắn, ở trước mặt hắn phất phất tay, “Có phải rất thất vọng với bộ dạng này của tôi không?”
“Không, cô rất xinh đẹp.” Cố Vân Thâm trầm giọng nói, “Đẹp hơn tôi dự kiến.”
“Tiểu Cố, anh cũng rất đẹp trai.” Khúc Yên từ trước đến nay sẽ không keo kiệt ca ngợi, nhìn chăm chú khuôn mặt điển trai của hắn, khen, “Anh là người đàn ông đẹp mắt nhất mà tôi từng gặp ở thế giới này.”
Cố Vân Thâm nhẹ nhàng cong môi, mắt phượng đen như mực hiện lên ý cười.
“Tôi sẽ coi như lời thật lòng.”
“Vốn chính là nói thật.” Khúc Yên khom người, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, “Tiểu Cố, mắt anh như biển sâu, xinh đẹp lại thâm thúy, đặc biệt đặc biệt đặc biệt......dễ nhìn.”
Cô thổi phồng đến mức rất chân thành.
Khi lại gần, hương hoa kiều diễm trên người cô như có như không, lặng yên quanh quẩn trong mũi hắn.
Hô hấp Cố Vân Thâm hơi đình trệ, tim đập rất nhanh