Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 244: (22) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật



Edt : Nhan

“Đúng a, đương nhiên là tôi.” Khúc Yên lơ đễnh nói, “Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi tin tưởng năng lực của anh, anh chắc chắn có thể tạo ra sự khác biệt, cho nên tôi nguyện ý đầu tư cho anh, tiếp đó nhờ anh giúp tôi báo thù.”

 “Cô tin tưởng tôi như vậy?” Cố Vân Thâm âm u, ngưng mắt nhìn cô, dường như trước giờ chưa từng quen biết cô, quan sát tỉ mỉ, “Vì sao? Cô không sợ tôi ôm tiền chạy trốn?”

 “Anh sẽ không ôm tiền chạy.” Khúc Yên chắc nịch nói, “Anh muốn trả thù Cố gia, anh sẽ không bỏ qua chuyện này.”

 “Dù như thế thì cũng không chắc sau khi tôi lấy tiền sẽ giúp cô trả thù.”

 “Anh không phải người như thế.”

 Cố Vân Thâm không khỏi trầm mặc.

 Hắn bỗng nhiên không hiểu thấu Khúc Yên này.

 Chẳng lẽ......

 Cô cũng giống hắn, cũng trọng sinh? Thậm chí, thời gian cô sống lại còn sớm hơn so với hắn.

 Chỉ có lý do này mới có thể giải thích việc cô nắm giữ khoản tiền lớn như vậy.

 Nhưng kể cả như thế thì cô dựa vào cái gì để tin tưởng hắn?

 “Anh đừng nặng nề thế.” Khúc Yên ngồi trên ghế sa lon, cong môi nở nụ cười, “Ai không biết lại cho là anh bỗng mất đi một khoản tiền lớn chứ không phải ngủ một đêm liền giàu đâu.”

 Cố Vân Thâm gật đầu: “Cô nói không sai, đúng là ngủ một đêm liền giàu.”

 Việc này khiến hắn có một loại cảm giác không chân thật.

 “Anh không nên suy nghĩ quá nhiều, tôi cũng chỉ là vì bản thân không thể làm ăn sinh lời nên mới trông cậy vào anh.” Khúc Yên thẳng thắn mà chân thành nói, “Sau đó tôi muốn đối phó mẹ kế của tôi và xí nghiệp Lương thị, cần hỗ trợ của anh. Nếu anh nhìn ở việc tôi cố hết sức giúp đỡ anh nên chịu giúp tôi một chút, tôi cũng không thiệt thòi.”

 “Khúc Yên, có phải cô......” Cố Vân Thâm hơi ngừng lại.

 Có phải trọng sinh không?

 “Anh cảm thấy phải thì là phải.” Khúc Yên mơ hồ đoán được ý hắn, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

 “Nếu cô đã đầu tư cho tôi, tôi cũng sẽ không già mồm nói muốn từ chối.” Cố Vân Thâm trầm ngâm chốc lát, trịnh trọng cam kết, “Ngày mai chúng ta ký hợp đồng đầu tư, tôi cho cô cổ phần cô vốn nên có. Chuyện cô muốn báo thù, nếu tôi đủ khả năng, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

 Khúc Yên gật gật đầu: “Hợp đồng hay không thì tôi không quan tâm. Nhưng tôi hy vọng anh đáp ứng tôi một việc.”

 Cố Vân Thâm hỏi: “Chuyện gì?”

 “Vì gom góp số tiền kia cho anh dễ đối phó Cố gia, tôi bán một món đồ rất trân quý.” Khúc Yên nói trước cho hắn để hắn không tìm hiểu sâu hơn, “Anh đừng hỏi tôi làm sao có được nó, chỉ cần biết nó rất quan trọng đối với tôi. Chờ sau này anh kiếm được nhiều tiền, anh giúp tôi mua lại nó, được không?”

 “Là cái gì?”

 “Một chiếc mũ phượng cổ.”

 Khúc Yên cầm điện thoại ra, ấn mở album ảnh, đem ảnh chụp mũ phượng cho hắn nhìn.

 Cố Vân Thâm đẩy xe lăn tới gần xem.

 Trong tấm ảnh, mũ phượng cổ xưa tinh xảo tuyệt luân, trên mặt khảm một viên dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh.

 “Đây là......” Đáy lòng Cố Vân Thâm khẽ động, thoáng qua cảm giác kỳ quái.

 “Anh nhìn viên ngọc phát sáng kìa, đó là dạ minh châu, rất đáng tiền.” Khúc Yên giải thích, “Trên thế giới này khó tìm được viên thứ hai, cho nên mới có thể đấu giá mấy tỷ.”

 Cô đoán cô lấy được mũ phượng này trong thế giới nhiệm vụ nào đó.

 Có thể cô từng làm hoàng hậu.

 “Được, tôi đáp ứng cô, về sau giúp cô mua lại nó.” Cố Vân Thâm nhắm mắt lại, mũ phượng kia còn sinh động như thật trong đầu.

 Lại cảm thấy rất quen thuộc.

 “Vậy thì quyết định như vậy đi!” Khúc Yên vỗ tay một cái, cười híp mắt nói, “Khổ cho anh rồi, tôi sẽ đợi thu hoạch.”

 Cô ở rất gần hắn, Cố Vân Thâm đột nhiên mở mắt ra, hỏi: “Cô dùng nhãn hiệu nước hoa nào?”