“Khúc Yên......” Giọng Cố Vân Thâm ẩn ẩn có chút khàn, suy tư quanh quẩn trong lòng.
“Hửm?” Khúc Yên ngẩng mặt lên, mắt lấp lánh mang theo một tia lo lắng.
Hầu kết Cố Vân Thâm nhấp nhô: “Cô là......”
Hắn còn chưa dứt lời, huyệt thái dương bỗng nhói lên một cái, đau nhức kịch liệt.
Hắn hơi lắc lư, nhắm chặt mắt lại.
Trong đầu có một âm thanh khác đang nói với hắn: “Cố Vân Thâm, chú muốn làm gì? Dù cô ta có là Tiếu Ngôn thì làm sao? Chú quên sứ mệnh khi sống lại của mình rồi sao?”
“Cố Vân Thâm? Rất đau sao?” Khúc Yên thấy hình như hắn vô cùng khó chịu, đỡ hắn nằm xuống ghế sofa, “Anh nằm nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ giúp anh bóp chân.”
Cố Vân Thâm nhắm chặt hai mắt, dùng sức ấn huyệt thái dương.
Thanh âm giễu cợt trong đầu kia vẫn nói liên tục như cũ, còn lạnh lùng kêu: “Cố Vân Thâm, anh giúp chú trùng sinh là bởi vì mục đích của chúng ta giống nhau. Chú đừng quên kiếp trước Khúc Yên đã coi thường chú như thế nào. Nữ nhân đều không phải đồ tốt gì, chú đừng để cô ta lừa!”
“Đủ rồi, anh ngậm miệng lại!” Cố Vân Thâm quát lên ở trong lòng.
“Cô ta giả thần giả quỷ, cố ý giả trang mấy cô đọc thơ tới thu hút sự chú ý của chú, ai biết được sau lưng cô ta có âm mưu gì? Kiếp trước chú chết còn chưa đủ thảm sao? Chẳng lẽ chú còn muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa?”
Giọng nói kia líu lo không ngừng, châm chọc nói, “Huống chi một tên tàn phế ngồi xe lăn như chú sao xứng nói chuyện yêu đương? Chú quên hai chân tàn phế vì trải qua cái gì rồi sao? Cố Vân Thâm, chú không xứng! Không xứng được bất kì kẻ nào thích!”
Sắc mặt Cố Vân Thâm trắng bệch, càng ngày càng dùng sức ấn huyệt thái dương.
Giọng nói trong đầu hắn đúng là âm hồn bất tán, nó mới xuất hiện sau khi hắn sống lại.
Hắn vốn tưởng là rối loạn nhân cách phân liệt nên mới xuất hiện nhân cách thứ hai.
Nhưng về sau lại phát hiện ra cũng không phải như thế.
Hắn biết chủ nhân của giọng nói này, là Cố Vân Mặc -- anh hai của hắn.
Kiếp trước anh hai chết sớm, khi đó hắn mới mười mấy tuổi.
Người trong nhà đều nói anh hai lặn ngoài biển, bất hạnh bỏ mình, hài cốt cũng không còn.
Hắn cũng vẫn luôn cho là như vậy.
Thẳng đến khi hắn sống lại, giọng nói quỷ dị xuất hiện trong đầu hắn, hắn mới biết kiếp trước anh hai chết thảm, oán khí trầm trọng.
Hắn không biết anh hai dùng biện pháp gì giúp hắn trùng sinh, nhưng mơ hồ đoán được, anh hai gửi một tia tàn hồn trong cơ thể hắn.
Phần lớn thời gian sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, cũng không ảnh hưởng cuộc sống thường ngày của hắn.
Nhưng luôn có thời điểm xuất hiện......
Như lúc này.
“Cố Vân Thâm, anh cảm thấy thế nào?” Khúc Yên xoa bóp hồi lâu mới dừng lại, đưa tay thay hắn xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc cô cúi người lại gần, hương thơm trên người dần dần rõ ràng.
Cố Vân Thâm nhẹ nhàng hít một hơi, cảm giác tâm hồn thư thái, khá hơn chút.
“Tôi không sao.” Giọng hắn khàn khàn, mắt âm trầm bất định, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Hà tất phải vạch trần thân phận của cô.
Anh hai nói không sai, hắn là vì báo thù mà trùng sinh.
Cô là Khúc Yên hay là Tiếu Ngôn cũng không quan trọng.
“Tôi đi rót nước cho anh nhé?” Khúc Yên thấy hắn vẫn còn yếu, đang muốn đứng dậy đi lấy nước, chợt thấy cổ tay cứng đờ.
Hắn bắt lấy tay cô.
“Sao vậy?” Khúc Yên khom người nhìn hắn, cảm giác sâu thẳm trong mắt hắn như ẩn chứa cảm xúc phức tạp, khiến cô trong lúc nhất thời nhìn không thấu.
“Cảm ơn cô.” Hắn hạ mắt, buông tay ra.
“Không cần cảm ơn, sau này chúng ta sẽ là quan hệ hợp tác, đừng khách khí như vậy.” Khúc Yên mỉm cười, xoay người đi tìm nước.