“Tiểu Cố, anh nắm tay tôi không nỡ bỏ ra là vì anh thích tôi sao?” Khúc Yên nghịch ngợm cong mắt cười, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Thích thì mau thừa nhận, không cần khẩu thị tâm phi.”
Cố Vân Thâm buông cô ra, rũ mắt: “Cô không nên nghĩ nhiều, chúng ta chỉ là đối tác. Báo thù mới là mục tiêu chung.”
Khúc Yên ồ một tiếng thật dài, lùi về sau một bước, nghĩ thầm --
Rõ ràng anh mới nói Tiếu Ngôn là cô gái mà anh thích, bây giờ lại không thừa nhận?
Trêu chọc xong lại không chịu trách nhiệm, tra nam!
Cố Vân Thâm nghe tiếng lòng của cô, mắt khẽ động.
Trong đầu hắn đột nhiên vang lên âm thanh của anh hai: “Cố Vân Thâm! Chú tỉnh táo một chút cho anh! Nếu chú dám lãng phí thời gian để yêu đương, anh sẽ giết nữ nhân này!”
Cố Vân Thâm bỗng nhiên híp mắt lại, ở trong lòng lạnh lùng nói: “Anh hai, anh nói gì vậy?”
“Không phải chú nghe rất rõ sao? Em trai yêu quý của anh. Anh đã có biện pháp để chú trùng sinh, muốn giết chết một nữ nhân mềm yếu thì có gì khó.”
“Anh chẳng qua là một tia tàn hồn, anh dựa vào cái gì để giết người? Đừng khoác lác.” Cố Vân Thâm khinh thường, thử thăm dò.
“Chỉ bằng anh có thể khống chế cơ thể chú, có thể mượn tay chú giết chết cô ta. Không cần nhiều, anh thao túng cơ thể chú 3 phút là đủ bóp chết cô ta rồi.”
Cố Vân Thâm không hề báo trước mà giơ tay lên, giả vờ muốn đánh Khúc Yên.
“Anh làm gì vậy......” Khúc Yên kinh ngạc.
“Không có việc gì, tay có chút đau, cử động một chút.” Cố Vân Thâm bất động thanh sắc thả tay xuống, trong lòng quát chói tai, “Anh hai! Em cảnh cáo anh, nếu anh dám làm hại cô ấy thì đừng mong em giúp anh báo thù!”
Vừa rồi trong nháy mắt, hắn không thể khống chế cánh tay của mình.
Anh hai cũng không nói dối, sức mạnh của tàn hồn quả nhiên có thể khống chế cơ thể hắn trong thời gian ngắn.
“Tiểu Cố, hình như anh có gì đó là lạ.” Khúc Yên nghiêng đầu một chút, nhìn khuôn mặt căng thẳng của hắn.
Mặt hắn lúc xanh lúc trắng, dường như đang đè nén cái gì.
Ánh mắt Khúc Yên lướt qua hai tay hắn đang nắm chặt, nghi ngờ hỏi, “Vừa nãy anh...... Không phải là muốn đánh tôi đấy chứ? Tôi cũng chỉ hỏi anh có thích tôi không, đâu đến nỗi chọc giận anh để anh ghét tôi như vậy?”
“Tôi thấy không giống hiểu lầm.” Khúc Yên bỗng nhiên nghiêng người, túm lấy tay hắn, dùng sức véo.
Cố Vân Thâm giật mình, theo bản năng muốn rút tay về.
Lực của Khúc Yên lại rất lớn, nắm chặt không để hắn rút lại: “Anh đừng động, tôi xem mạch trên tay anh.”
Cô xắn ống tay áo của hắn lên, sờ sờ cánh tay hắn, lại vuốt vuốt.
Tai Cố Vân Thâm nóng lên, trầm giọng nói: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi muốn xem tay anh có bị giống như phần chân không.” Khúc Yên nhẹ nhàng xoa gân xanh trên cánh tay hắn, xắn ống tay áo hắn lên cao hơn, một đường xoa bóp lên trên.
Cố Vân Thâm cảm giác ngón tay của cô vừa mềm vừa mịn, hắn không bị đau, ngược lại cảm thấy rất nhột.
“Cô mau buông tay, tôi không có việc gì.”
“Nhưng mà tay anh đang căng cứng lên đó?” Khúc Yên kỳ quái liếc hắn một cái, “Có phải anh lại đau chân không?”
Cô ngồi xổm xuống đụng vào chân hắn, “Để tôi nhìn một chút, có phải dây thần kinh lại quấn vào nhau không?”
Cố Vân Thâm đẩy xe lăn lùi lại: “Tôi không sao!”
“A......” Váy ngủ của Khúc Yên bị bánh xe của hắn chặn, đang muốn đứng lên lại lảo đảo ngã nhào vào người hắn.