Khúc Yên đang ngồi trong xe bảo mẫu nhắm mắt dưỡng thần, hỏi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất: "Dựa theo tư liệu thì mười tuổi Hạ Tư Viêm đã làm đệ tử ở chùa Linh Thanh. Hắn vô dục vô cầu như thế là từ lúc mới đẻ à?"
"Đúng vậy, kí chủ." Tiểu Thất không dám nói thật ra là bởi vì thế giới trước nam chính hủy diệt đất trời nên mới vô dục vô cầu.
"Hắn không có hứng thú với phụ nữ, cũng chả quan tâm tới đồ ăn ngon, càng không để ý chuyện kiếm tiền...... Ngoại trừ việc trừ gian diệt bạo ra, hắn thật sự không có bất cứ mong muốn nào khác sao?"
"Mong kí chủ tiếp tục cố gắng, Tiểu Thất tin tưởng ngài sẽ tìm được điểm đột phá." Tiểu Thất khích lệ.
Khúc Yên im lặng.
Cô vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này rất nhẹ nhàng, chỉ cần kiếm đủ một trăm điểm giá trị hảo cảm mà thôi, nào biết được mục tiêu chinh phục lại là một nam nhân như thể hòa thượng.
So với người chán ghét cô, hận cô thì còn khó hơn nhiều.
Hạ Tư Viêm không thích nhưng cũng chẳng ghét cô, không có chút rung động nào.
Cô thậm chí nghi ngờ đến bây giờ hắn cũng không nhớ dáng vẻ cô ra sao.
Xe bảo mẫu đi thẳng một đường về chung cư.
Vì tiếp cận Hạ Tư Viêm, Khúc Yên cố ý chuyển đến cạnh nhà hắn. Đáng tiếc giờ làm việc của hắn không cố định nên hiếm khi gặp được...
Đêm muộn, xung quanh lặng ngắt như tờ, Khúc Yên giẫm giày cao gót trong sảnh khách sạn yên tĩnh, dường như bầu không khí có mấy phần quỷ dị.
Thang máy mở ra, Khúc Yên đi vào, thình lình có người dùng chân chặn cửa thang máy lại.
"Ai?!" Khúc Yên sợ hết hồn.
"Cô Khúc, là tôi." Hạ Tư Viêm ngăn cửa thang máy đang muốn đóng lại, chân dài bước tới.
"Đội trưởng Hạ......" Khúc Yên thắc mắc: "Anh tan làm rồi?"
"Ừ." Hạ Tư Viêm nhàn nhạt đáp, cũng không muốn giải thích.
Dưới tình huống không có bất kì bằng chứng nào, hắn sẽ không tùy tiện làm dân chúng khủng hoảng.
Khúc Yên ồ một tiếng.
Cô đứng trong góc thang máy, không có ý muốn bắt chuyện với hắn.
Trước khi nghĩ ra điểm đột phá, cô không thèm kết thân với hắn nữa, uổng phí sức lực.
Trong lúc cả hai người đều im lặng, thang máy đột nhiên chấn động kịch liệt!
Lập tức, đèn trong thang máy vụt tắt.
Chìm vào bóng tối.
"Thang máy trục trặc rồi?" Khúc Yên giật mình hỏi: "Sao lại đứng im?"
Cô thầm nghĩ, cơ hội tới!
Là thời điểm phát huy khả năng diễn kịch, ha ha ha!
"Không cần sợ, có chuông khẩn cấp." Hạ Tư Viêm tỉnh táo, dùng giọng điệu trấn an mọi người, nói: "Giữ vững nhịp thở, không cần khủng hoảng. Bây giờ tôi sẽ liên hệ với ban quản lý."
Hắn tiến lên bấm chuông khẩn cấp, nhưng không có tiếng, có lẽ là bởi vì toàn bộ đường dây đã gặp trục trặc.
Hạ Tư Viêm lấy điện thoại di động từ trong túi quần, bật đèn pin chiếu sáng số của bên bảo trì thang máy, lập tức gọi.
Lúc này Khúc Yên đang phân phó Tiểu Thất: "Nhanh, chặn tín hiệu!"
Hạ Tư Viêm gọi mấy lần đều báo không tín hiệu, ngay cả số khẩn cấp của cảnh sát cũng không thể kết nối.
"Cô Khúc, trong thang máy không có tín hiệu. Cô đừng hoảng, tôi sẽ......"
Hắn đang dùng thân phận cảnh sát, nhưng còn chưa kịp trấn an liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi mềm mại, cô gái oa oa nhào tới ôm chặt lấy hắn!
"Tôi sợ......"
Cô ôm rất chặt, gần như muốn đu lên người hắn.
Cơ thể Hạ Tư Viêm cứng đờ, vỗ vỗ vai cô: "Cô Khúc, cô bình tĩnh một chút. Tôi cần cô cầm điện thoại chiếu sáng giúp tôi, tôi leo lên mở trần thang máy xem chúng ta đang bị kẹt ở đâu."
Khúc Yên mặc kệ hắn, nhỏ giọng khóc, chôn mặt vào ngực hắn.
Cô cũng không khóc quá kịch liệt mà nhỏ nhẹ mềm mại khiến người ta vô cùng đau lòng.
"Tôi, tôi có chứng sợ hãi giam cầm......" Cô thút thít nói, một bên đưa tay vòng qua eo hắn, càng thêm thân mật.
Lần đầu tiên Hạ Tư Viêm bị phụ nữ nữ ép sát như thế, cả người trở nên căng thẳng trong nháy mắt.