Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 388: (29) Đội trưởng đội cảnh sát VS Nữ minh tinh xinh đẹp



Edt: Nhan

“Người kia họ Hạ.” Giang Từ lười giới thiệu Hạ Tư Viêm, ngay cả tên cũng không nói.

 “Không biết phải xưng hô với anh Hạ như thế nào?” Nguyễn Đường chủ động hỏi.

 “Hạ Tư Viêm.” Hạ Tư Viêm lãnh đạm trả lời một câu, tiếp đó nói với Giang Từ: “Anh đã tìm được bạn rồi, còn không mau xuống xe?”

 “Xuống thì xuống, Yên Yên còn chưa đuổi tôi, anh vội cái gì?” Giang Từ tức giận nói.

 “Anh Từ, chúng em không thể xuống xe!” Nguyễn Đường vội vàng nói: “Quanh đây có rất nhiều zombie, quá nguy hiểm. Anh Tư Viêm, nhờ anh chở bọn em đi thêm một đoạn với!”

 Khúc Yên bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh Tư Viêm? Hửm?”

 Nguyễn Đường cụp mắt xuống, giống như ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi thấy anh Hạ lớn hơn tôi nên gọi là anh.”

 Khúc Yên nhíu mày liếc cô ta.

 Nguyễn Đường vẫn trắng như hoa sen.

Ánh mắt nóng bỏng nhìn Hạ Tư Viêm của cô ta còn hơi quá phận.

 Chẳng lẽ cô ta cũng nằm mơ thấy kiếp trước giống Hạ Tư Viêm sao?

 “Anh Tư Viêm, mong anh động lòng thương, em ngã gãy chân, mặc dù có dị năng nhưng em đánh không lại nhiều zombie như thế.” Nguyễn Đường không để ý tới Khúc Yên, giả bộ đáng thương với Hạ Tư Viêm, mềm mại cầu xin: “Gặp gỡ là hữu duyên, đúng không? Anh sẽ không tàn nhẫn đuổi chúng em đi chết chứ?”

 Giọng điệu giả vờ thảm thương của cô ta còn mang theo vài phần ngây thơ vô tội.

 Khúc Yên nghe mà cau mày, nhịn không được nói: “Cô Nguyễn này, cô nói vậy là có ý gì? Muốn đạo đức trói buộc chúng tôi à?”

 Nguyễn Đường lại chỉ nhìn Hạ Tư Viêm, trong mắt hiện lên tầng nước mỏng: “Xin anh đừng đuổi bọn em xuống xe!”

 Hạ Tư Viêm lạnh nhạt nói: “Đừng gọi tôi là anh Tư Viêm.”

 Nguyễn Đường ủy khuất: “Xin lỗi, em sẽ không gọi như vậy nữa.”

 Hạ Tư Viêm nhìn về phía Khúc Yên, nói: “Yên Yên, đây là xe của em, do em làm chủ.”

 Nguyễn Đường nghe thấy ' Yên Yên ', đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia hận ý.

 Đời này lại để Khúc Yên đoạt trước!

 Lại để Khúc Yên quen biết A Triệt trước!

 Nhưng mà không sao, cô ta đã luyện tập hàng trăm hàng nghìn lần, nhất định sẽ có được A Triệt!

 “Để bọn họ đi cùng chúng ta đi.” Khúc Yên cong môi, bỗng nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Em thấy hình như cô Nguyễn vừa gặp đã yêu đội trưởng Hạ của chúng ta rồi, em muốn xem xem trái tim đội trưởng Hạ có bị lay động không.”

 Hạ Tư Viêm nhìn cô một cái, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

Đồ ngốc này, nếu cô cũng đã nhìn ra thì còn giữ cô gái kia trên xe làm gì.

 “Anh Tư Viêm.” Khúc Yên xích lại gần, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Vẻ ngoài của cô Nguyễn có phải gu của anh không? Khuôn mặt tròn tròn, dễ thương lại ngây thơ. Còn biết nhẹ nhàng dịu dàng cầu xin anh, chắc chắn rất ngoan, rất nghe lời, anh thích không?”

 Lúc cô hít thở bình thường, lơ đãng thổi qua tai hắn, hơi ngứa.

 Hạ Tư Viêm hơi tránh đi, tai nóng lên, thấp giọng nói: “Đừng nói linh tinh.”

 Hắn lùi ra, Khúc Yên lại đến gần một chút, thì thầm: “Em nghe nói lúc anh Tư Viêm mười tuổi đã vào chùa, dự định quy y cửa phật. Nhưng trụ trì lại nói duyên nợ phàm trần của anh chưa hết, chỉ nhận anh làm đệ tử tục gia. Anh đoán xem có phải nó đến rồi không?”

 Cô nghiêng người, hương hoa hồng càng thêm rõ ràng.

 Hạ Tư Viêm bị phân tâm, nhất thời không nghe rõ lời cô nói, bật hỏi: “Duyên nợ phàm trần gì? Em sao?”

 “Là em sao?” Mắt Khúc Yên hơi sáng lên, tiếp tục hỏi: “Em và cô Nguyễn kia, anh có ấn tượng tốt với ai hơn?”

 Nếu như Hạ Tư Viêm cũng có giá trị hảo cảm với Nguyễn Đường thì không biết là mấy điểm?

 Hắn mới cho cô 20 điểm thôi!