“Anh không lừa em.” Hạ Tư Viêm xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc lạ thường nói: “Trong nháy mắt khi anh đang xuất thủ với Giang Từ thì đột nhiên thức tỉnh dị năng. Kể từ đó, anh dần dần nhớ lại tất cả về tận thế trong mơ.”
Khúc Yên giật mình: “Anh nhớ lại tất cả về kiếp trước?”
“Không chỉ là kiếp trước của anh, còn là cả kiếp trước của em.” Hạ Tư Viêm nhìn thẳng vào cặp mắt hạnh ngập nước của cô, hỏi: “Yên Yên, em biết chúng ta có duyên phận ở kiếp trước và kiếp này đúng không? Em có thể nói cho anh biết em nhớ bao nhiêu chuyện không?”
Khúc Yên mím môi, chần chờ phút chốc mới nói: “Một phần thôi.”
Cô xem tư liệu hệ thống nên mới biết, không giống việc hắn nhớ lại.
Rất nhiều chi tiết, thậm chí cả cảm giác, cô cũng không hiểu được.
“Vậy em có nhớ em đã rời bỏ anh không?” Hạ Tư Viêm không lựa lời uyển chuyển, trực tiếp hỏi.
Khúc Yên: “......”
Cô nên nói là nhớ kỹ hay là không nhớ rõ?
Đây là câu hỏi liên quan đến tính mạng đấy!
“Xem ra em cũng nhớ.” Hạ Tư Viêm cong môi nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm đen như mực: “Nếu em đã nhớ mà kiếp này còn tới trêu chọc anh, không sợ bị anh trả thù sao?”
Khúc Yên chớp mắt không nói lời nào.
Không phải bây giờ anh đang trả thù em sao?
Tặng không làm thuốc giải luôn rồi còn gì!
“Anh tin là em có nỗi khổ tâm.” Hạ Tư Viêm tới gần hôn mi mắt cô, nói: “Nếu như em thật sự chỉ chơi đùa thì đã không cần tới tìm anh hết lần này tới lần khác. Kiếp trước anh không hiểu, kiếp này thì thông rồi.”
“Anh nghĩ thông cái gì?” Khúc Yên nghi ngờ hỏi.
“Kiếp này, kể từ khi có ký ức đến nay, anh cảm thấy vô cùng xa cách với tất cả mọi người. Ngay cả với cha mẹ cũng không có chút cảm tình nào, không giống con cái nhà khác, sinh ra đã muốn thân thiết với cha mẹ mình.”
Hạ Tư Viêm chậm rãi nói: “Anh đối với thế giới này tựa như một người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt. Cho nên, lúc mười tuổi, anh định xuất gia, quy y cửa phật.”
Ánh mắt Hạ Tư Viêm âm u nặng nề mà xa xăm.
Hắn nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng ở kiếp trước, ánh lửa lan tràn, trời đất sụp đổ, trong lòng hắn chỉ cảm thấy trống rỗng.
Hắn hoài nghi về sự tồn tại của thế giới này.
Hắn hoài nghi liệu người con gái hắn yêu có tồn tại hay không.
Thế nhưng trước đây không lâu, hắn cùng cô hòa quyện như hợp thành một thể, sâu trong nội tâm bỗng nhiên hiểu rõ --
Dù cho tất cả đều là giả, cô vẫn là thật.
Một đời rồi một đời, cô đều tham gia vào cuộc sống của hắn.
Không có gì quan trọng hơn.
“Tư Viêm?” Khúc Yên thấy hình như hắn đang ngẩn người, đưa tay xoa má hắn.
Trong đầu cô bất ngờ vang lên âm thanh nhắc nhở liên tiếp không ngừng nghỉ --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ tăng thêm 10】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ tăng thêm 10】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ tăng thêm 10】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ tăng thêm 10】
......
Khúc Yên nghe âm thanh liên tiếp này, không khỏi lặng lẽ hỏi trong lòng: “Giá trị hảo cảm hiện tại là bao nhiêu?”
Tăng điên cuồng như vậy, chắc cũng sắp max điểm rồi nhỉ?
【 Giá trị hảo cảm hiện tại là 90 điểm! 】
Nhưng âm thanh nhắc nhở vẫn còn tiếp tục --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ tăng...... Giá trị hảo cảm hiện tại là 91 điểm, 92 điểm, 93 điểm, 94 điểm, 95 điểm......】
Khúc Yên nhịn không được cong môi cười.
Sắp đủ điểm.
“Bảo bối, em cười ngây ngô gì vậy?” Hạ Tư Viêm phát hiện dường như cô đang cười trộm, nhéo nhéo má cô, hỏi.
“Không có gì, chỉ là em vui thôi.” Khúc Yên cong mắt, cười ngọt ngào với hắn: “Em thu lại lời nói vừa rồi, anh không phải tra nam.”
“Từ trước tới bây giờ anh không phải tra nam.” Hạ Tư Viêm khẽ dừng lại.
Mày anh tuấn của hắn hơi nhíu lại.
【 Giá trị hảo cảm của Khúc Yên đối với Hạ Tư Viêm: 70%】
Đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong đầu hắn.