“Mày nói bậy!” Khúc Sương Sương kích động lên, hét lớn, “Cảnh sát! Chú không nên tin nó, cháu là vô tội! Nó đây là đang trút giận chuyện cá nhân, là ác ý trả thù!”
“Chị thật thà đi, sắp chết đến nơi còn muốn vu cáo em.” Khúc Yên nhếch môi, chỉ chỉ người sau lưng cảnh sát Trầ, “Chị, chị thấy được không? Người này quen mắt không?”
Khúc Sương Sương theo ngón tay của nàng nhìn qua, kinh ngạc trừng mắt.
Không......
Cô ta không thể nói là biết người này!
Khúc Yên làm thế nào tìm được đường giây mua thuốc?!
“Thời điểm chị tìm anh Hùng này mua thuốc, không phải rất thân thiết gọi người ta anh trai sao? Như thế nào, bây giờ giả không biết?” Khúc Yên khinh thường cười nhạo.
Nàng dùng chút thủ đoạn, bức người này đi ra làm nhân chứng.
Hơn nữa, nàng còn tìm được một đồng phạm khác.
Khúc Yên nói tiếp, “Chị, thời điểm chị bỏ thuốc bị bảo mẫu nhà chúng ta trông thấy, liền thuận thế mua chuộc bà ấy, để cho bà ấy làm đồng phạm. Những đồ ăn chén dĩa dính thuốc, cũng là bảo mẫu thay chị dọn dẹp, có phải hay không?”
“Mày, mày nói bậy, tao không có......” Khúc Sương Sương vùng vẫy giãy chết, mạnh miệng mà không chịu nhận.
“Em không phải nói bậy, chú cảnh sát sẽ tra rõ ràng. Bảo mẫu nhận tiền của chị về nhà, bây giờ đã bị bắt giữ, đang trên đường áp giải tới.”
Khúc Yên tiếng nói rõ ràng, quay đầu liếc nhìn mỗi một bạn học, trong trẻo lạnh nhạt nói, “Các bạn học! Chị ruột của tôi, đối với tôi hạ dược, dụ dỗ tôi lên sân thượng, hại tôi thần chí mơ hồ nhảy lầu. Lòng của chị ấy ác độc biết bao, mọi người tưởng tượng ra được sao?”
Đám người khiếp sợ không gì sánh nổi.
Cái gì?
Đây cũng không phải là dưa, là phạm tội a!
Phía dưới túi da dịu dàng xinh đẹp của Khúc Sương Sương lại là linh hồn ác độc đáng sợ như vậy sao?!
“Các bạn học, các cậu không biết tình huống lúc đó nguy cấp đến cỡ nào! Tôi đứng bên trên rào chắn sân thượng, lung lay sắp đổ, phía dưới tầng bốn là mặt đất đường nhựa. Nếu như tôi rơi xuống, nhất định đầu vỡ vụn giống dưa hấu --”
Khúc Yên trong miệng làm một âm thanh mô phỏng, “Bành! Nổ tung! Đầu của tôi giống như dưa hấu nứt ra, óc vỡ đầy đất, toàn máu là máu!”
Đám người tưởng tượng thấy hình ảnh đó không khỏi rùng mình.
Lực diễn thuyết của Khúc Yên cực mạnh, bao phủ bầu không khí khơi dậy thiện cảm của mọi người.
Nàng tiếp tục nói, “Ngay ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người phấn đấu quên mình nhào tới, bắt được tay tôi rơi xuống. Tôi treo ở bên ngoài sân thượng, người kia gắt gao lôi kéo tôi, muốn cứu tôi lên. Thế nhưng rất không may......”