Hết cách, nhìn mặt cô thế kia, anh cũng không nỡ ép.
Nhưng vào nhà tắm thì rất nhạt nhẽo.
Kỷ Bách Ngôn bất đắc dĩ đóng cửa phòng, lấy đâu ra cái ghế, cởi ra trói buộc dưới thân, ngồi lên.
Bàn tay cầm lấy phân thân nóng rực, bắt đầu chuyển động.
Ánh mắt si mê gắt gao nhìn cô gái trên giường.
Ngoại trừ cô ra, anh thực sự không thể phản ứng với ai.
"Lạp Sa...Ừm...Em đừng...nhìn anh thế." Ánh mắt của cô khiến anh muốn bắn.
Anh sẽ bắn mất.
Bạch Lạp Sa trầm mặc nhìn cái to dài đó.
"..." Vô sỉ!
Cô lấy cái chăn bọc kín đầu, cố lờ qua cái âm thanh tựa ma âm cứ nhọp nhẹp ẩm ướt sau tai.
Ngủ thôi!
Lúc nào cũng vậy, Kỷ Bách Ngôn, anh ta lại thẩm du trước mặt bé rồi.
Vợ chồng một hồi, hôn nhân mười năm, cô vẫn là không quen với bộ dạng cầm thú thái quá này của anh.
Một người đàn ông tốt đẹp ôn hoà nhã nhặn, thanh lịch thế, tại sao khi lên giường, bộ mặt lại khác hẳn.
Những ngôn từ dâm ô đãng uế đó, cô nghe mà đỏ mặt ngủ không nổi luôn.
"Lạp Sa, anh muốn bàn chân em."
"Hả?"
"Anh mượn chân em." Lòng bàn chân cô rất mềm...
Tuy không mềm ướt như bên trong cô.
Nhưng may ra, nó mềm mềm hơn lòng bàn tay thô ráp của anh.
Việc đem tinh d*ch chính mình phun đầy chân cô, viễn cảnh nhục dục đó cũng đủ khiến anh đê mê quay cuồng rồi.
Kỷ Bách Ngôn chính là chúa simp vợ.
Mỗi tế bào thuộc về cô ấy, bộ phận thân thể thuộc về cô ấy, cho dù có là một cọng tóc thôi, cũng hại anh nghiện, so với con nghiện ma túy còn nghiện hơn rất nhiều.
Mười năm trời, anh dùng sự dịu dàng của mình, sự kiên nhẫn của mình, tách bóc từng lớp từng lớp giáp chắn kiên cố của cô, ép cô cũng phải vì anh mà lao đầu vào vòng quay yêu đương điên cuồng này.
Rồi anh lại dần dần, dần dần, phô bày ra một ít cái "chất" riêng bản thân.
Cô sẽ phải quen...
Cô không thể rời bỏ anh nữa đâu.
Không thể đâu, em yêu à!
Cũng may, Kỷ Bách Ngôn sinh ra trong một gia đình gia giáo bình thường, lớn lên học giỏi tài cao thì đi kế nghiệp gia sản.
Chứ phải anh là một tên sát nhân, cộng với dòng máu biến thái nặng của anh...
Anh sẽ yêu cô sai cách mất.
Yêu sai cách là yêu như thế nào?
Đại loại là kiểu, "nhét em vào ba lô, đưa em đi chơi khắp thủ đô"...:))))
Bạch Lạp Sa mặc kệ sự đời, ngẩng to mắt ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Dùng chân cũng được.
Dùng chân đỡ hơn dùng tay.
Lòng bàn chân truyền tới cảm giác nhột nhột dinh dính.
Tầm mười lăm phút sau, Kỷ Bách Ngôn rên rỉ trầm thấp, ngửa cổ kêu to một tiếng.
Anh run rẩy thân mình...
Thứ chất lỏng nóng thuộc về...bám đầy chiếc chán xinh đẹp nõn nà.
Ngắm nhìn nó, phảng phất như ngắm nhìn kiệt tác tuyệt đẹp nhất gian thế.
Kỷ Bách Ngôn trên giường, đầu óc đặc biệt không bình thường.
Anh há miệng, trực tiếp đem cái chân ngon lành đó lên nếm sạch, cũng không ngại chân cô dính nòng nọc trắng của mình.
Thật ngon!
Rất ngon miệng.
Bàn chân ngọc ngà nõn mềm của cô, bị anh liếm sạch, đọng lại một lớp nước bọt bóng loáng.
Trước khi kết thúc màn trình diễn nóng bỏng này, anh vươn người, nâng mặt người thiếu nữ, triền miên bất tận hôn cô say đắm.
Tinh d*ch từ miệng anh, hoà quyện với nước bọt, lọt vào cổ họng cô ấy.
Biến thái điên cuồng...
Duy nhất trên giường, anh mới dám bộc lộ mặt điên này của mình cho cô xem.
Lúc khi răng môi hai người tách nhau, sắc mặt Bạch Lạp Sa đã đỏ bừng hết lên cả rồi.
Có một ông chồng như thế này, nhiều khi cô không biết phận mình là phúc hay hoạ nữa!
"Anh...anh...chân em..." Cô ngập ngừng...
Cái gì phiền não...
Cái gì giả nữ chủ...
Đều quên sạch!
Đôi khi, tình dục cũng là một phương thức giải tỏa.
"Ngon không?" Đút cho cô ăn xong, anh còn giơ ra gương mặt mong chờ ngây thơ mà hỏi.
Tựa con thú lớn lấy lòng chủ nhân, đem đầu má mình dán vào mặt cô.
Bạch Lạp Sa nghẹn họng.
Môi lại mím chặt...
Đôi mắt ngập nước mịt mù hơi sương.
"Em không trả lời..." Mỗi khi xấu hổ, cô đều không đáp lời anh.
Kỷ Bách Ngôn quan sát nét mặt vợ yêu, tự đưa ra phán đoán.
Giọng điệu khàn đặc do lưu lại tình dục ban nãy. Một chất giọng trầm trầm quyến rũ gợi cảm.
"Để anh trả lời nhé! Em thích anh làm vậy. Mặt em đỏ, khi anh hôn em..."
"Kỷ Bách Ngôn!" Bạch Lạp Sa cả giận, phần nhiều lại là e thẹn.
Bản thân cô trước đây là một người mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế trầm trọng.
Không hiểu sao, từ khi yêu phải người nam nhân này, cô lại...lại có thể cùng anh chơi mấy trò dơ thế?
Dơ thì dơ...
Nhưng mà cô thích.
"Anh đi đi, anh nhất thiết phải chọc em điên lên mới được à?"
"Nào, anh đi ai rửa chân cho em." Kỷ Bách Ngôn hoang dại cười.
Đến cả quần cũng lười mặc.
Cứ thế tồng ngồng ở truồng lao vào nhà tắm bưng chậu nước ra.
Nhìn hai mảnh mông cong cong cùng cái vòi voi đung đưa nọ, Bạch Lạp Sa tâm bỗng nảy sinh xúc động muốn đem chúng cắt đứt.
Cay mắt!
"Anh mặc quần vào đi!"
"Em không thấy nó đẹp ư?" Dứt lời, Kỷ Bách Ngôn còn cố tình đu đưa trước mặt cô, lắc lắc.
Khoe nhiều riết cái thấy mệt.
Bạch Lạp Sa không buồn nói luôn, nhắm mắt.
Cô bơ anh!
Kỷ Bách Ngôn mặt dày quen thói, vẫn thản nhiên cúi xuống, rửa chân cho cô.
Thỉnh thoảng lại nhịn không nổi, hồi tưởng về hương vị nhục dục vừa xảy ra...
Anh lại đem chân cô gặm gặm liếm liếm một hồi.
Chỉ đơn giản là rửa chân, ai ngờ Kỷ Bách Ngôn lại dành mất một tiếng mới xong.
....
Nửa đêm, Kỷ Bách Ngôn mở cửa, đi tới thư phòng.
Anh nhẹ nhàng mở máy tính...
Trong căn nhà này, mỗi gian phòng nào có dấu chân cô, anh ít nhất đặt hai mươi cái camera trở lên.
Chiều nay, tâm trạng cô ấy, từ lúc về nhà có vẻ vô cùng không tốt.
Thân là một người chồng tốt, anh nhất định phải tìm hiểu nguyên do vì sao cô phiền não.
Vì sao cô lại bi thương nhìn anh, nói...
"Anh sẽ phản bội em chứ?"
Lạp Sa bé bỏng, điều gì đã khiến em sợ hãi đánh mất anh đến vậy?
Mặc dù rất vui vì em đã lo sợ, nhưng anh một khi mà làm chuyện gì có lỗi với em, dù chỉ là chuyện nhỏ...
Anh đã bất an thấp thỏm chịu không nổi đi thú tội với em rồi?
Em nói xem, anh như vậy, yêu em như vậy, sao dám phản bội em đây?
Sao anh nỡ để cho em lo sợ đánh mất anh đây?
________________________________
Có ai đoán được cốt truyện vị diện này không? == Đoán đúng ta bão chương, sai thì thôi! ;-;
Like nhiệt tình vào mấy đứa, ta ra nhiều chương nốt tuần này, tuần sau đi học ở trường + ôn thi cuối kì rồi. Like và comt nhiệt tình vào nhé! 👍👍👍