Hào quang nhân vật chính của anh ta làm hỏng vòng cổ ức chế rồi à?
Mịa nó! Anh ta chính là đang đi ngang trong cái nhà tù này.
Mà hình như, chẳng có quản ngục nào để ý đến anh ta cả.
Quái vờ lờ!
Đang miên man chạy loạn với đống suy nghĩ trong đầu.
Bên tai lại truyền đến ôn thanh của Bạch Kiêu: "Lạp Sa, nói cho tôi. Vì sao một Omega mềm mại xinh đẹp như em lại vào tù thế?"
Bạch Lạp Sa cảm thấy cái cách gọi "Omega mềm mại xinh đẹp" của Bạch Kiêu thiệt mắc ói làm sao!
Song cô vẫn ngoan ngoãn tươi cười trả lời.
"Tôi giết Alpha. Con của một sĩ quan và hai tên quản ngục. Nên họ đưa tôi tới đây?"
"Giết Alpha? Vì sao?" Bạch Kiêu lại cảm thấy ngạc nhiên một lần thêm một lần.
Anh sao có thể ngờ tới, cái cô Omega mềm mại xinh đẹp này lại đi giết người đâu.
"Họ cưỡng chế đánh dấu tôi."
"Nhưng em không động tình, phải không?"
Bạch Lạp Sa gật đầu, giọng điệu bình đạm: "Tôi thấy vào tù cũng tốt. Ăn cơm nhà nước miễn phí, trải nghiệm này rất không tồi."
Nha, cô là đang nói thật.
Đãi ngộ của cái nhà tù này khá toẹt vời!
"Ăn cơm nhà nước?" Bạch Kiêu trên tay cầm một dải dây mỏng màu trắng, chính mình lại thấy buồn cười với cách nói của cô: "Lần đầu tôi gặp một người thích vào ngục giam đó."
"..." Cô là một người hướng nội.
Bạch Lạp Sa câm miệng, nhìn người đàn ông trước mặt mỉm cười so với mặt trời còn chói hơn.
Cô lựa chọn không nói, chỉ cười vài tiếng nhạt nhẽo hòng phụ hoạ anh.
Bạch Kiêu lại chẳng lấy làm ngại.
Anh ngồi cạnh cô, bàn tay rất tùy ý vung lên.
Sờ cái lên vòng cổ ức chế của Bạch Lạp Sa.
Người đàn ông khẽ nhăn mặt...
Cái kia, sao cổ cô cũng nõn mềm thế?
Không biết bóp một cái sẽ thế nào ta? ( Mày mà bóp con gái tao sẽ chết thẳng cẳng chứ sao! ಠ,_」ಠ)
Bé Sa bị hơi thở đàn ông quấn lấy...
Cô mất tự nhiên lui về phía sau.
"Bác sĩ, tôi đi được chưa?"
"Nào." Bạch Kiêu mềm giọng: "Để tôi xem."
"..." Xem cái cổ có gì để xem a?
Cơ mặt Bạch Lạp Sa hơi giựt giựt. Hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lại.
Cô cảm nhận được tay anh đang mơn trớn cổ mình.
Nhưng cô lại không cảm nhận được ác ý của anh.
Nên đành trợn mắt nhìn trần nhà để mặc anh ta vậy.
Bạch Kiêu nheo mắt, cẩn trọng cúi đầu.
Hai tay anh di động trên vòng cổ của cô.
Miệng vẫn không quên nói chuyện cùng Bạch Lạp Sa.
Hơi thở ấm nóng của anh vô ý thức phả hơi một cái, hại cho vành tai non nớt của Bé Sa dần dần hồng lên...
"Em bao nhiêu tuổi?"
"Tôi hai mươi."
"Nhỏ vậy sao? Tôi bảy mươi tuổi rồi đấy." Bạch Kiêu lại giơ ra cái giọng điệu ngạc nhiên đó. ( Ở thế giới này hai trăm tuổi là tuổi thọ trung bình. Nên khi con người năm mươi tuổi mới tính là tuổi trưởng thành.)
Anh liếc vành tai cong cong hồng hồng của thiếu nữ, liếm môi một cách thèm khát.
Song giọng điệu của anh lại nhuốm đầy vẻ tiếc nuối: "Đáng ra tuổi của em nên được yêu thương."
Đoạn, anh thương tiếc hôn nhẹ lên tai cô: "Không sao, giờ Bạch Kiêu này là người thân của em rồi. Em có thể gọi tôi một tiếng ba ba."
"..." Có bệnh!
Tâm thần a!
Cha nội thiểu năng này!
Ai muốn làm con anh?
Chính mình không đẻ được con, lại đòi ta đi làm con gái?
Nằm mơ à?
Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng dưới cái nhìn ảnh hưởng của Bạch Kiêu.
Môi Bạch Lạp Sa khó khăn mấp máy.
Cực lực phun ra hai chữ: "Ba ba..."
Không sao, đây là đang sắm vai nhân vật.
Từ bác sĩ chuyển sang ba ba thôi mà.
Không có gì đáng ngại cả.
Đúng, chính là như vậy.
Bạch Lạp Sa đang cố tự thôi miên chính mình.
Tâm tình Bạch Kiêu phi thường vui vẻ, hôn bẹp lên má cô mấy cái coi như khen thưởng cô. Anh sung sướng đáp lại.
"Con gái~."
Thần Đèn: [... ]
Lão đang nhìn cái cảnh tượng ma quỷ gì đây?
Phất Lai Minh, ngài không muốn đi làm lão công, lại đòi thăng cấp thành ba ba?
Có phải trước khi đầu thai sang thế giới này, lão đưa nhầm kịch bản cho Phất Lai Minh rồi hay không?