[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 99: Ma Tôn bé bỏng muốn nắm tay (11)



Bạch Lạp Sa lần này ra mở cửa, sau khi xác định rõ kẻ đứng ở cửa là ai, nàng mới nhăn nhó mặt mày: "Ngươi thế nào lại tới đây?"

Gã đàn ông đứng ở trước cửa là một gã trai tuổi tầm hơn ba mươi, quả đầu hói hoa râm xấu xí, bụng gã phệ ục ịch. Làn da đỏ nổi mẩn đi kèm với râu ria xồm xoàm dính tuyết...

Lôi tha lôi thôi, không phải Bạch Lạp Sa kì thị gì đâu nhưng bộ gã trai này không thể ăn mặc gọn gàng hơn tí hay gì?

Mặc kiểu này...vạt áo ở cổ lỏng lẻo, để lộ bộ ngực đầy lông, quả là xúc phạm con mắt người nhìn mà.

Bạch Lạp Sa thực sự rất bực mình...

Này, ai cho nàng con dao, nàng xẻo thịt gã ra cái.

Gã trai xấu xí tay cầm hồ lô rượu, đập rầm cái mạnh lên tường, hung ác bặm trợn: "Bạch cô nương, hôm nay cô mời đàn ông vào nhà à?"

Đừng nói là đàn ông, cho dù ta mời con chó vào nhà cũng không tới phiên ngươi!

Trong đầu thầm chửi rủa, ngoài mặt kìm nén xúc động tung phép đập chết tên dính ngải heo này, bé Sa nhẫn nại duy trì mỉm cười.

"Việc này liên quan đến ngươi sao?"

Nàng không dám làm mấy phép thuật quá mạnh, nếu tần số năng lượng của nàng bị phát hiện, khả năng cao Ma tộc sẽ đánh hơi mò đến đây mất.

Thế nhưng nếu giơ ra mấy cái pháp quyết lặt vặt, thật không đủ để nốc ao gã trai ấy.

Thân cô thế cô, nàng vĩnh viễn chỉ có thể kiềm nén tức giận. Nhiều khi muốn lấy bao tải trùm đầu đánh gã to con này, nhưng coi cơ bắp của gã kìa, nàng không dám mạo hiểm.

Gã to con nghe được giọng điệu lạnh nhạt của Bạch cô nương mà mình hằng ái mộ.

Mắt lươn khẽ đảo...

Gã nổi cơn bạo nộ...

Trong nhà Bạch cô nương ấy thế mà thật sự có đàn ông!!!

"Bạch cô nương." Hung tợn trợn ngược mắt, gã béo nghiến răng nghiến lợi: "Cô lúc nào cũng tỏ ra thanh cao tốt đẹp, ai dè cũng không khác gì đám đàn bà dâm đãng thành tính kia, đều thích dắt trai tơ về nhà."

Bạch Lạp Sa: "..." Lạy chúa tôi!

Cha ơi, con đang nói chuyện với tên dở hơi nào đây?

Đôi co với thể loại người ngu ngục mất não này, đúng là hạ thấp nhân phẩm của nàng mà.

Bé Sa không muốn nói nhiều nữa, quăng lại câu "Huynh ấy không phải trai tơ." Nàng mau lẹ đóng cửa lại...

Chỉ là cửa chưa kịp chốt, gã béo kia lại bật ra. Bạch Lạp Sa không có đề phòng trước, thân thể mềm mại trực tiếp ngã lăn...

Ngã lăn vào ngực Hoa huynh...

Rõ ràng đầu óc sắp sửa bùng nổ, lại được ánh mắt ôn hoà của chàng ta vỗ về, tâm tình có xu hướng sắp tức giận của nàng mới chịu dập tắt.

"Huynh..."

Bạch Lạp Sa bối rối, rời khỏi ngực chàng.

Nàng cảm thấy sợ rồi đó.

Sợ gì?

Ánh mắt của Hoa Dã Từ chứ sao!

Nó lạ lắm!

Lạ thế nào thì với vốn ngôn ngữ thiếu thốn của nàng, nàng thật không biết diễn tả kiểu gì.

"Để ta giải quyết rắc rối này cho Lạp Sa nhé."

Hoa Phiệt nhìn vẻ mặt trốn tránh của nàng, khoé môi trong phút chốc trễ xuống, ánh mắt nổi lên vẻ điên cuồng.

Chàng ta cố áp chế lại bạo nộ của bản thân, nhìn gã béo ở cửa. Đáy mắt xẹt qua sắc đỏ kì dị...

Gã béo tính cầm chai rượu đập nát...

Không ngờ vừa bắt gặp ánh đỏ trong đáy mắt Hoa Phiệt, gã bèn nín thinh luôn...

Đôi mắt lươn của gã trong giây lát vô hồn đến lạ.

Hoa Phiệt dùng vạt áo che đi tầm mắt tò mò của Bạch Lạp Sa.

Chàng ta tới gần gã béo kia, đẩy gã ra ngoài, tươi cười vô hại: "Huynh đài này, có lẽ say rượu rồi. Nên về ngủ một giấc thôi, mai mọi chuyện sẽ trở lại bình thường."

Nhìn theo bóng lưng gã béo lẩn thẩn đi xa...

Bạch Lạp Sa quay đầu, nhìn Hoa Phiệt, giọng điệu chắc chắn: "Huynh là người tu tiên!"

Không phải, là ma tu!

Bụng thầm đưa ra một câu trả lời chính xác, Hoa Phiệt gật gù: "Đúng vậy."

"Uồi, ta đã hoài nghi đấy. Ai ngờ huynh là người tu tiên thật."

Hoa Phiệt đã dùng thuật thôi miên với gã béo nọ...

Sau một khúc nhạc đệm lệch nhịp, hai người lại trở về với cuộc trò chuyện bình thường.

Bạch Lạp Sa pha ra hai ly trà nóng, mời Hoa huynh tốt bụng của mình nhâm nhi.

Mặc dù trong lòng nàng vẫn còn chút ít hoài nghi.

Tại sao Hoa Dã Từ cứ nhìn nàng như thế nhỉ?

"Huynh là người của môn phái nào?" Gắng dẹp qua nghi vấn trong lòng, nàng nghiêng đầu, cười đến xinh đẹp hỏi chàng, tóc mai bên gò má quăn quăn, nổi bật giữa làn da trắng sáng.

Chàng lén đưa mắt nhìn, ngón tay thật khó chịu, vô cùng muốn vì nàng mà vén lên lọn tóc mai ấy.

"Trà ngon!" Nhấp môi ngụm trà, Hoa Phiệt trả lời: "Ta là người đơn tu, tu đạo không theo môn phái."

"Ồ." Nàng có điểm hưng phấn, gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn tò mò: "Đơn tu sao? Lần đầu tiên ta gặp đơn tu đấy. Vì sao huynh tìm đến ngôi làng tuyết này vậy?"

"Làng tuyết? Lạp Sa là nói ngôi làng này sao?"

"Đúng vậy."

Rót thêm một tách trà cho bản thân, Hoa Phiệt ôn hoà giảng giải cho nàng: "Ngôi làng này...ta nhớ không nhầm tên là Phù Thắc. Sự tích cái tên này ấy ta cũng không nhớ nữa."

Chàng ta bịa chuyện đến trơn tru thành thật: "Năm xưa ta cùng sư phụ sống ở đây. Sư phụ tạ thế, ta bế quan tu luyện, giờ mới xuất quan xong. Nay muốn về làng này viếng Người một lần. Chắc ta sẽ lưu lại đây một thời gian dài."

Ồ, hoá ra vị này là cao nhân ẩn thế.

"Huynh mới xuất quan..." Bạch Lạp Sa gặm nhấm câu này...

Nàng bừng tỉnh: "Huynh không biết ngoài kia có chuyện gì ư?"

"Chuyện gì?" Thái độ Hoa Phiệt điềm nhiên.

"Nghe bảo là Xương Tà lão tổ tái thế, giết chết Ma tôn tiền nhiệm, đồng thời cũng huyết tẩy hai giới Nhân Ma. Giờ tu chân giả nào còn sống một là lên tiên giới ẩn, hai thì chốn đông chốn tây, Nhân giới tuyệt chủng hoàn toàn rồi mà." Nói đến câu cuối, nàng còn cố hạ thấp tông giọng xuống. Ra vẻ thần bí nguy hiểm.

Hai chân khoanh tròn, Hoa Phiệt bật cười: "Vậy thì ta với Lạp Sa chắc là dạng người thứ hai rồi."

"Hoá ra huynh cũng muốn trốn à?"

"Ừ. Thế Lạp Sa có thể nói cho ta biết được không? Sao nàng cũng trốn ở đây?"

"Phiền phức lắm." Bạch Lạp Sa nhún vai, nhấp hết ly trà, phiền muộn thở dài: "Hai giới Tiên Ma đều là hai vũng nước đục sâu, ta thật không muốn tham gia gì cả."

"Nàng không thương xót cho chúng sinh thiên hạ sao?" Hoa Phiệt cười bâng quơ, hỏi.

Bạch Lạp Sa không hề để ý, ánh mắt chàng có hơi khác lạ khi buông ra một câu này.

Và thật ấm lòng làm sao!

Câu trả lời của nàng ấy, gần như khiến chàng vui phát điên, nếu không phải bản thân đang đeo lên một lớp mặt nạ, chàng nhất định phải bế nàng lên ôm hôn trong lòng.

"Chúng sinh thiên hạ gì chứ! Nếu ta có ái nhân, thì lòng ta chứa mình chàng ấy được rồi."

Hoa Phiệt lại không có hỏi ái nhân nàng là ai.

Chàng cảm thấy, câu hỏi ấy rất thừa thãi.

Nàng ấy là của chàng, không phải ư?

Vươn tay, cảm thụ nhịp tim đập bang bang...

Hoa Phiệt không chớp mắt, nhìn nàng cười.

Nàng cười rất nhiều, cười lên đương nhiên phá lệ kinh diễm.

Hoa Phiệt thề, chàng ấy sẽ không bao giờ để nàng buồn...

Tại vì nếu nàng buồn, rồi rơi một giọt nước mắt, đến lúc đấy, thế giới tươi đẹp của chàng sẽ mất đi màu sắc mất.