Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 171: vương tử ác ma mau yêu ta (58)





Thư phòng toàn để chứa sách là sách, cuối phòng là bàn làm việc của Glenn, trên bàn xấp giấy chất chồng, chữ chi chít, Hạ Y mới nhìn lướt qua đã muốn lóa cả hai con mắt.

Tiểu nam phụ của cô thần thánh nha!

"Glenn. Thần pha trà cho người nè." Hạ Y dời ngay ánh mắt khỏi nơi áp lực kia, cẩn thận bưng khay trà đặt ở bàn kính.

Glenn đi lại ngồi xuống, kéo cô ngồi vào lòng mình, hôn hôn cô một chút, khẽ giọng cảm ơn. Mắt lại tiếp tục dán vào tài liệu trên tay.

"Glenn, đây có cuốn sách nào hay không?" Hạ Y thực hiện được mục đích, ngoan ngoãn tựa vào người hắn, nghiêng đầu hỏi.

"Ta không nhớ rõ, em cứ đi xung quanh mà tìm."


Hạ Y gật đầu đứng dậy đi vòng quanh các kệ sách lớn, mò mò một hồi, vẫn toàn sách tài chính, không có truyện cho cô đọc a!

Hạ Y đành phải ngậm ngùi trở về ghế, nhưng đến nơi lại bị cảnh trước mắt làm cho sững lại.

Glenn hai mắt nhắm nghiền, ngả đầu ra ghế sô pha, giống như đang chợp mắt, lại giống như đang dưỡng thần.

"Glenn?" Hạ Y nhẹ nhàng tiếng lại gần, thấp giọng gọi ba lần, không có ai đáp lại.

Xác nhận, hắn ngủ mất rồi.

Cô bắt đầu để ý kĩ hơn, nhìn thấy quanh mắt hắn có quầng thâm mờ mờ, dù không mấy ảnh hưởng đến nhan sắc tuyệt thế của Glenn, song lại ánh lên sự tiều tụy đến đau lòng.

Hạ Y có chút dở khóc dở cười, thật tình, đây khẳng định là nhiều ngày không ngủ. Rốt cuộc là đã hao tâm tổn sức bao nhiêu chứ?

Thiết nghỉ nằm đệm êm chăn ấm vẫn là ngủ thoải mái hơn, Hạ Y quyết định sẽ gọi Glenn dậy trước.

"Glenn, Glenn, mau dậy đi. Vào phòng ngủ." Cô đặt tay lên vai hắn lay nhẹ một hồi, người rốt cuộc cũng mở mắt.

"Xin lỗi, ta ngủ quên à?" Glenn nói bằng giọng ngái ngủ, song vẫn là cười với Hạ Y một cái.

"Đi! Vào phòng với thần!"

"Không cần, ta vẫn còn việc phải xử lý..."

"Không cho xử lí nữa! Vào phòng ngủ! Nếu không thần sẽ nổi giận đó!"


"Được rồi được rồi, vào phòng. Y Y đừng giận mà."

"..."

A a a a! Đừng bất thình lình chuyển mode như thế! Em sợ em sẽ không nhịn được mà phi lễ với anh đó!!!

Hạ Y cố gắng che giấu kích động, kéo Glenn vào đến trong phòng, mạnh mẽ ấn hắn xuống giường.

"Ngủ đi. Thần ở đây với người."

Hạ Y bắt đầu đổi giọng nôn nóng chất vấn la rầy. Nói chứ, cái này là đặc quyền của cô nha!

"Glenn, nói cho thần, người đã mấy ngày không ngủ rồi? Thật chẳng biết lo cho sức khỏe của mình gì cả!"

Chất vấn xong rồi, Hạ Y chuyển sang nhẹ nhàng phân tích khuyên baỏ: "Thần biết người đang toan tính trả thù cái gì đó. Nhưng... không thể buông bỏ sao? Nhìn xem người đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người rồi. Thành ra bây giờ sẽ là một màn ngươi chết ta sống, người để bọn họ sống, bọn họ sẽ tìm cách trả thù. Thấy không, nhân từ không được mà tàn nhẫn cũng không ổn lắm bla bla bla...."

Glenn không nói gì, im lặng tiếp thu, một hồi lâu sau, hắn mới thấp giọng lên tiếng: "Y Y."

"Ừm?" Hạ Y đã ngưng chất vấn, nghe hắn gọi thì theo phản xạ đáp lại.

"Ta từng nói với em rằng ta mất mẹ khi vừa mới chào đời chưa?"

"... Chưa." Mặc dù không nói cô cũng đã được cho biết.


Đến đây, Glenn đột nhiên cười chua chát: "Bà ấy mất, là vì để ta được sống, sinh thần của ta cũng chính là ngày giỗ của bà ấy..."

"Y Y, cái chết của bà ấy... có phải là do ta không?"

"Ai nói thế chứ! Glenn vô tội mà!" Hạ Y bất bình cao giọng.

"Rất nhiều... Rất nhiều người nói thế. Họ nói sự hiện diện của ta tượng trưng cho cái chết. Họ... càng căm ghét ta..."

Glenn lại cười khổ một tiếng, hắn ngước lên nhìn cô, ánh mắt xa xăm, khó nhìn ra một tia hy vọng nào, giống như đang tự vấn chính mình: "Có phải vì họ yêu thích mẫu thân, cho nên mới căm ghét ta như thế không?"

Hạ Y liều mạng lắc đầu, không hiểu sao, cổ họng cô như nghẹn ắng lại, không thể nói nên lời.

Nguyên lai, chính bởi vì cái chết của mẹ mình, cũng như từ nhỏ đã chẳng cảm nhận được chút tình thương yêu nào từ người thân, đã trở thành điều khiến hắn vẫn mãi canh cánh trắc trở trong lòng. Là điều dày vò bức hắn đến hắc hóa.

Nguyên lai, con ác quỷ trong Glenn không tự nhiên mà được hình thành, trước đó, tâm hồn hắn vẫn chỉ là một thiên sứ thuần khiết, lại bị người trong lúc vô tình đày xuống địa ngục.