Chỉ thấy trên cổ cùng trên xương quai xanh cũng là lít nha lít nhít dấu hôn, lộ ra nhìn thấy mà vô cùng giật mình.
Cô bị dọa đến tranh thủ thời gian đổi một bộ quần áo, đem những vật này đều che đi, vẫn chưa yên tâm quấn một khăn sợi tơ. Lúc này mới đi qua, mở cửa cho Tiểu Quai.
Tiểu Quai trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ, vừa định một cái ôm ấp tới, bị Trầm Mộc Bạch lập tức ngăn lại, "Chậm đã."
Tiểu Quai ủy khuất đứng ở tại chỗ, nói ra, "Hiểu Tinh tỷ, chị cả đêm đi nơi nào, chị có biết hay không chúng ta đều rất lo lắng cho chị, Hồng tỷ đều nhanh lo lắng đến nóng nảy, gọi điện thoại cho Dụ ca cũng gọi không thông."
Trầm Mộc Bạch chột dạ "Chị hôm qua uống say, cho nên.. Cho nên tùy tiện tìm một địa phương ngủ một đêm."
Tiểu Quai lại hồ nghi "Thế nhưng là vì sao gọi điện thoại cho chị đều gọi không thông."
Trầm Mộc Bạch điện thoại là rơi ở trong phòng bao, có thể thấy được thần sắc Tiểu Quai, đối phương tựa như không biết rõ tình hình, trong lòng cũng không cẩn thận nghĩ, liền hàm hồ một câu nói, "Chị không cẩn thận tắt máy, sau đó buổi sáng hôm nay liền trở về thẳng."
Tiểu Quai trong lòng mặc dù còn có nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi nhiều, đành phải gật đầu nói, "Vậy được rồi Hiểu Tinh tỷ, Hồng tỷ nói chị gọi điện thoại cho chị ấy." Tiểu Quai vừa nói, liền một mặt kỳ quái nhìn Trầm Mộc Bạch người đầy 'Trang bị', "Hiểu Tinh tỷ, chị không nóng sao?"
Trầm Mộc Bạch cười khan "Chị hôm nay cảm thấy có chút lạnh, sợ lạnh."
Tiểu Quai nhẹ gật đầu, "Chị có đói bụng không Hiểu Tinh tỷ? Em đi chuẩn bị cho chị ăn chút gì."
Trầm Mộc Bạch đã sớm muốn nghĩ cách để Tiểu Quai tránh mặt một lát, thế là liền vội vàng gật đầu nói, "Mau đi đi."
Tiểu Quai nghe lời đi ra ngoài.
Trầm Mộc Bạch nhanh đi vào trong phòng tắm, tắm một thân, thời điểm đi ra chân vẫn là mềm, cô nước mắt lưng tròng nằm lỳ ở trên giường, sau đó cầm một cái điện thoại khác gọi cho Lý Hồng.
Lý Hồng cũng không giống như Tiểu Quai dễ gạt như vậy, dăm ba câu liền làm cho Trầm Mộc Bạch cứng họng.
Đối phương hiển nhiên cũng cảm thấy cô không muốn nói ra miệng, liền cũng không hỏi nhiều, chỉ là nói, "Em trong lòng mình có chừng mực là được, chỉ bất quá loại tình huống này không cho phép có lần sau."
Trầm Mộc Bạch trong lòng có nỗi khổ tâm nha, cô không muốn để cho người thứ ba biết rõ chuyện này, chỉ có thể biệt khuất gật đầu nói, "Em đã biết Hồng tỷ."
Sau khi người đại diện Lý Hồng cúp điện thoại, Trầm Mộc Bạch mệt mỏi ngã xuống giường, cô thật sự là thể xác tinh thần đều mệt mỏi, vừa nghĩ tới về sau có thể cùng Dụ Cảnh Thần gặp mặt, cả người đều cảm thấy không xong.
Sau khi ăn xong bữa ăn sáng Tiểu Quai mua về, Trầm Mộc Bạch ngủ cả ngày, thẳng đến đêm muộn mới tỉnh lại, trên thân thể khó chịu cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Cô cố hết sức chống toàn bộ thân thể lên, vừa định xuống giường gọi Tiểu Quai, liền nghe được chuông điện thoại vang lên.
Khi thấy tên người gọi, Trầm Mộc Bạch chần chừ một lúc, vẫn là nhận, ".. Ừ."
Đối phương thanh âm nhu nhu vang lên, mang theo ý quan tâm, "Hiểu Tinh tỷ, chị bây giờ cảm giác thế nào?"
Trầm Mộc Bạch trên mặt nóng bừng lại nổi lên, cô nhịn không được thấp giọng nói, "Có chuyện gì không?"
Dụ Cảnh Thần trầm mặc một hồi, mở miệng nói, "Đồ vật của chị ở chỗ tôi, đợi lát nữa tôi đưa qua cho chị được không?"
Trầm Mộc Bạch do dự một chút, mở miệng nói, "Cậu ngày mai lại đưa đến đây đi."
Trầm Mộc Bạch mặc dù giả bộ như không thèm để ý, trên thực tế cô vẫn là không cách nào lại như quá khứ như thế cùng Dụ Cảnh Thần ở chung, trong lòng chỉ cảm thấy tràn đầy xấu hổ cùng khó chịu.
Lúc sáng sớm, cô đẩy trợ lý Tiểu Quai ra, kêu đối phương đem đồ vật đưa tới, nhưng không có để cho hắn vào cửa, sau đó tìm một cái cớ đem người đuổi đi.