Nhiệm vụ này, Hạ Diệc Sơ ở cùng Mặc Thiên Trần, đến chết già mới rời đi.
Trở lại 3000 thế giới, bên người một mảnh mờ mịt, vô biên vô hạn. Trong tay Hạ Diệc Sơ, một viên hồng châu tươi đẹp như lửa.
Hạ Diệc Sơ nhìn nhìn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Viên hỏa hồng châu này là Mặc Thiên Trần tỉ mỉ lựa chọn, sai người mài giũa, tặng cho nàng.
Sau yến hội lần đó, có Uy Võ Đại tướng quân phò trợ, Mặc Thiên Trần thuận lợi lên làm Hoàng Đế.
Sau này Hạ Diệc Sơ mới biết được, thật ra Mặc Thiên Trần cùng Uy Võ Đại tướng quân đã cùng hợp tác từ lâu rồi. Ngay cả nữ chủ Thượng Quan Nguyệt gả cho Ngũ hoàng tử cũng là cái bẫy, bất quá cái bẫy này lại do chính nữ chũ nói ra.
Đối với ân oán của Thượng Quan Nguyệt cùng Ngũ hoàng tử lúc trước, Hạ Diệc Sơ cũng không biết gì.
Mặc Thiên Trần sau khi đăng cơ, luôn đối với nàng vô cùng sủng ái.
Thời điểm hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Diệc Sơ tuy rằng không nỡ nhưng vẫn tính toán rời đi. Mặc Thiên Trần không màng ý kiến chư vị đại thần, phế truất ba ngàn hậu cung, độc sủng một mình nàng, lại làm nàng không thể đi.
Mấy chục năm sau này, Hạ Diệc Sơ biết rằng mình đã không chọn sai. Mặc Thiên Trần sủng nàng lên trời. Hậu cung ngoài nàng không thu nạp bất luận nữ nhân nào. Hơn nữa, mỗi lần hai người có chút cọ xát, cũng là hắn chủ động nhận sai, đối với nàng bao dung mọi chuyện.
Hai năm sau khi đăng cơ, Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ sinh hạ một trai, một gái. Con trai phong làm Thái tử, con gái phong làm An Bình công chúa.
Nói tóm lại, Hạ Diệc Sơ cả đời này tuyệt vời đến không thể tả.
Chân tướng về thân phận nằm vùng của Hạ Diệc Sơ càng làm nàng giương mắt cứng lưỡi.
Lão đại sau màn của nàng và Bích Ngọc thế mà lại là Mặc Thiên Trần
"Dạ Sát" – tổ chức trải rộng thiên hạ, có người cả đời cũng không được dùng một lần. Mà Hạ Diệc Sơ cùng Bích Ngọc chính là loại người ở tầng chót nhất của tổ chức.
Mặc Thiên Trần biết thân phận của Hạ Diệc Sơ cũng không bất mãn. Ngược lại, tự đáy lòng cảm tạ đem tổ chức "Dạ Sát" đưa đến cho Hạ Diệc Sơ
Thái tử vỡ lòng, được Mặc Thiên Trần mời Thái phó nổi tiếng thiên hạ đến dạy dỗ. Thường ngày, Mặc Thiên Trần cũng truyền thụ các loại kinh nghiệm cho Thái tử. Thái tử tuy tuổi nhỏ nhưng trời sinh thông tuệ. Chỉ có điều làm Hạ Diệc Sơ có chút không hài lòng, đó là tính cách Thái tử lãnh đạm, độc lập quá, từ nhỏ đều không làm nũng, cả ngày trong thư phòng.
Mặc Thiên Trần đối với Thái tử rất vừa lòng, cho rằng đó chính là hạt giống hoàng đế tốt, dốc lòng dạy dỗ. Khi Thái tử mười chín tuổi, Mặc Thiên Trần đem ngôi vị truyền cho Thái tử. Sau đó, đem Hạ Diệc Sơ du ngoạn sơn thủy, thế giới chỉ có hai người.
Đó là nhiệm vụ dài nhất của Hạ Diệc Sơ, cũng là nhiệm vụ làm nàng hạnh phúc nhất.
Hạ Diệc Sơ ngồi xổm, bất giác chất lỏng trong suốt từ khóe mắt nàng chảy ra, chảy xuống tay nàng, rơi trên viên hỏa hồng châu.
"Ký chủ, hoan nghênh trở về."
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay xoa nước mắt, đứng lên, nhìn nửa khối huyền phù trong suốt trước mặt.
【 Tư liệu ký chủ:
Tên họ: Hạ Diệc Sơ
Giới tính: Nữ
Tuổi: -
Bên ngoài: -
Trí lực: -
Thanh âm: -
Khí chất: -
Thể lực: -
May mắn: -
Kỹ năng: 《 Dịch Cân Kinh 》
Khen thưởng: Kim khẩu *1
Đã hoàn thành nhiệm vụ số: 3
Nhưng dùng tích phân: 630
Công đức lượng: 660】
Nhiệm vụ lần này, tích phân cùng công đức lượng đều gia tăng, chẳng qua...
"Hệ thống, thông tin cá nhân của ta sao lại không nhìn thấy?" Hạ Diệc Sơ hỏi Hệ thống 233, nàng nhớ rõ lúc trước có thể thấy những thông tin đó.
"Ký chủ hiện giờ là trạng thái linh thể trong suốt. Phải chờ lúc ký chủ tiến hành nhiệm vụ, bám vào người nguyên chủ mới có thể thấy, tùy theo thân thể nguyên chủ mà biến hóa."
"Biết rồi." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, xem như tiếp nhận cách giải thích này.
Trong nửa khối huyền phù trong suốt bên cạnh, nổi lơ lửng một viên cầu pha lê. Hạ Diệc Sơ giơ tay chạm vào, nháy mắt ánh lên vô số tia sáng, ký ức và tình cảm về thế giới kia cùng Mặc Thiên Trần dần dần đi xa, cuối cùng hóa thành một mảnh bình tĩnh.
"Đi thôi, hệ thống, ta phải tiến hành nhiệm vụ tiếp theo."
"Tốt, truyền tống thông đạo mở ra."
Âm thanh Hệ thống 233 vừa rơi xuống, một trận choáng váng mảnh liệt truyền đến, Hạ Diệc Sơ lập tức mất đi ý thức.
- --------Phía dưới là phiên ngoại Mặc Thiên Trần, tạm thời không có quan hệ với chính văn---------
Đêm lạnh như nước.
Không khí trong Phượng Hi cung đã trầm thấp, cứng đờ đã một canh giờ.
Bên ngoài đại điện, cung nữ thái giám quỳ đầy đất, còn có mấy Thái y quỳ phía trước, vẻ mặt bất đắc dĩ lại sợ hãi.
Từ trong miệng Hồng Nguyệt nghe chuyện, Mặc Trạm ném việc triều chính chưa xử lý xong, vội vàng tới Phượng Hi cung.
Mặc Trạm đăng cơ khi còn niên thiếu, tính cách đạm mặc, cả ngày một khuôn mặt, khó có khi biểu lộ chút ôn nhu.
Bước chân Mặc Trạm dồn dập, thần sắc hoảng loạn. Lão nhân Hồng Nguyệt đi theo sau lưng hốc mắt phiếm hồng.
Mặc Trạm vòng qua một đám người đang quỳ ở ngoại điện, đi vào trong nội điện, nhìn thấy chính là phụ hoàng ôm mẫu hậu ngồi ở mép giường.
Đi vào sát hơn liền thấy Hạ Diệc Sơ trong ngực Mặc Thiên Trần hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch, sắc mặt không phải là một người bình thường nên có.
Hạ Diệc Sơ mấy năm nay thân thể càng ngày càng không tốt. Đặc biệt là gần đây, đã vài ngày đều không xuống giường, Thái Y cũng nói nàng đại nạn đã đến.
Chỉ là...... Mặc Trạm lại không nghĩ đến việc này lại tới như thế, không kịp chuẩn bị.
"Phụ hoàng," Mặc Trạm cưỡng chế khổ sở cùng than khóc trong lòng, tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Mặc Thiên Trần, hành một đại lễ.
Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ, không hề để ý tới.
Mặc Trạm giờ phút này cũng không thèm để ý chuyện đó, hắn ngẩng đầu, đối với Mặc Thiên Trần nói: "Mẫu hậu ngày hôm qua đã nói với nhi thần một chuyện, bảo nhi thần chuyển lời cho phụ hoàng."
Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ, rốt cuộc cũng phản ứng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phái Mặc Trạm, đáy mắt dò hỏi.
Mặc Trạm hốc mắt ửng đỏ, mang theo một tia mất tự nhiên, nghẹn ngào: "Mẫu hậu nói, hôm nay ngài đừng quên ăn bữa tối, ngày mai đừng quên xem mặt trời mọc."