Hạ Diệc Sơ lười vạch mặt hắn, mấy chữ trên giấy quá mơ hồ, hơn nữa toàn là chuyện tùy tiện ai cũng có thể nghe được.
Hạ Diệc Sơ lại hỏi kỹ hơn, cũng vừa hay hắn lại biết một chút. Hắn không dám chơi trò khôn lõi nữa, nghiêm túc thành thật trả lời.
Nam tử nhìn bốn phía, xác định không có ai nghe lén, tới gần, nói nhỏ vào lỗ tai nàng.
Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, đem bạc cho hắn, sau đó rời đi cùng Qua Hàn.
Màn đêm buông xuống, ven đường giăng đèn kết hoa, ngọn đèn dầu lập lòe, bóng cây lắc lư, người qua kẻ lại không ít.
"Náo nhiệt quá, chúng ta cũng đi dạo đi." Hạ Diệc Sơ cười nói với Qua Hàn.
Đối với yêu cầu này, Qua Hàn trước nay sẽ không cự tuyệt, dù trong lòng không hề hứng thú cũng gật đầu.
Nhìn phố xá đông người, Qua Hàn giơ tay kéo Hạ Diệc Sơ, hai người chầm chậm dạo bước.
Cho đến khi về lại phòng, Hạ Diệc Sơ mới có thể tĩnh tâm suy xét lại sự việc.
Ba năm trước, khi Hạ Diêc Sơ mượn tay Tô Âm trả thù Triệu Thụy, Triệu Thừa tướng lập tức cho điều ra ngọn ngành.
Khi biết được Tô Phó Thành hứa gả con gái ruột nhưng lại thế con gái nuôi vào, cùng với chuyện Triệu Thụy và gia đinh lăn vào với nhau, Triệu Thừa tướng vô cùng tức giận. Nhưng đây là hôn nhân do Hoàng thượng tứ hôn, Triệu Thừa tướng đành phải nói dối rằng tân nương trong đêm động phòng đột tử, ngày hôm sau treo khăn tang trắng đầy phủ.
Sau đó, âm thầm chèn ép Tô phủ, một Tô phủ nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của Thừa tướng gia.