Hạ Diệc Sơ không biết Quân Tử Lâm vẫn không chịu buông tha cho mình, tình hình trên mạng nóng như lửa lại không ảnh hưởng đến tiến độ đoàn làm phim.
Hạ Diệc Sơ không đáp lại, những chỉ trích trên mạng như đánh vào bông, người ta còn không thèm liếc mắt một cái, dần dần những lời nói đó cũng bớt đi.
Quân Tử Lâm đã quyết thì dù cho sau lưng Hạ Diệc Sơ có Tần Nghị, hắn cũng không lùi bước. Nhưng hắn chưa kịp tìm Tần Nghị thì Quân lão gia đã cho người gọi hắn về nhà.
Về độ giàu có, Tần gia không hề kém Quân gia, hơn nữa Tần gia xuất thân từ giới quân chính, dân không thể đấu với quan, Quân Tử Lâm rốt cuộc bị bò đá đến ngu rồi hay sao mà không biết sợ Tần gia.
Quân lão gia thờ phì phì, ở thư phòng mắng hắn một phen, sau đó sắp xếp cho hắn một chức giám đốc trong công ty để hắn đi thực tế mài giũa một thời gian.
Quân Tử Lâm trong lòng không phục, không ý thức được thực lực hai bên quá chênh lệch, chỉ cảm thấy Quân lão gia đến tiểu bối cũng sợ, càng ngày càng không có tiền đồ.
Quân Tử Lâm khí phách hiên ngang đi vào công ty nhà mình, chỉ cần có quyền thế, lợi dụng nó để xử lý Hạ Diệc Sơ, trợ giúp Ôn Bạch Nguyệt. Nghĩ như thế, trong khoảng thời gian ngắn, hắn yên ổn làm ở công ty, không đi tìm Hạ Diệc Sơ hay Tần Nghị gây chuyện.
Ôn Bạch Nguyệt cũng vào một đoàn phim của một đạo diễn nổi tiếng. Trong phim, Ôn Bạch Nguyệt đảm nhận vai nữ phụ là bạn tri tâm của nữ chủ, mỗi lúc nữ chủ hoang mang đều có cô ở bên cạnh an ủi vỗ về.
Ôn Bạch Nguyệt tuy không quá xinh đẹp nhưng lại là kiểu tiểu gia bích ngọc, khí chất dịu dàng nên lúc thử vai đã được đạo diễn để mắt đến.
Vai diễn này không quá nặng ký nhưng là một bước đột phá trong sự nghiệp của Ôn Bạch Nguyệt.
Quân Tử Lâm đối với Ôn Bạch Nguyệt là chân tình nên việc bị ông nội mắng, hắn không giấu giếm, gọi điện kể lể với Ôn Bạch Nguyệt đang ở đoàn làm phim.
Quân Tử Lâm nghe giọng ôn nhu của Ôn Bạch Nguyệt, bất mãn trong lòng cũng tiêu tan.
Hạ Diệc Sơ an an ổn ổn trong đoàn làm phim hơn ba tháng, đã tới ngày vai diễn của cô hoàn thành.
"Manh tỷ, hôm nay vẫn dùng trà hoa phải không?" Ngọc Thạch hỏi nhỏ.
"Ừ, em cứ tùy tiện làm đi." Hạ Diệc Sơ gật đầu.
Hạ Diệc Sơ thường thường vẫn mời cả đoàn dùng điểm tâm uống trà chiều một tuần một lần.
Ban đầu đạo diễn còn tưởng với thanh danh xấu như vậy, người trong đoàn được mời sẽ không ai tới ăn thì ông ta phải đi vận động mọi người đến. AI ngờ, khi thức ăn đến cả đoàn người lần lượt tới ăn sạch sẽ, tới trễ liền mất phần khiến đạo diễn kinh ngạc. Ông ta không biết mối quan hệ của Hạ Diệc Sơ với người trong đoàn tốt như thế nào nhưng thấy vậy ông cũng vui mừng.
Đôi khi sẽ có người tìm đến muốn Hạ Diệc Sơ ký tên, tuy mỗi lần cô đều mặt lạnh nhưng vẫn cho chữ ký.