Hạ Diệc Sơ giữ đúng lời hứa, ngoại trừ đi siêu thị mua thức ăn thì không đi đâu nữa, ba ngày Lý Bách Nhiên ôn thi, cô chỉ ở nhà nấu ăn cho hắn.
Kỳ thi đại học này Lý Bách Nhiên hoàn toàn không lo lắng. Từ năm 15 tuổi, trong mộng hắn đã học qua biết bao kiến thức, kể cả kiến thức đại học. Cho nên mấy năm nay, thành tích của hắn vẫn luôn vượt trội, giữ khoảng cách rất xa so với người đứng thứ hai. Kể cả các thầy cô cũng hoàn toàn tin tưởng năng lực của hắn.
Có điều công ty của Aaron xảy ra chút sự cố, nên Lý Bách Nhiên buộc phải giả vờ ôn thi để tập trung xử lý vấn đề.
Lý Bách Nhiên trong mộng cũng thấy những đàn anh tuy trẻ tuổi nhưng đều là chủ sở hữu doanh nghiệp, thấy họ xử lý tình huống trên thương trường, đầu óc hắn không tự chủ tiếp thu và ghi nhớ những cách thức đó.
Thế nên từ lúc thành lập công ty cùng Aaron đến giờ, Lý Bách Nhiên đều không hề nao núng hay rối loạn.
Aaron ngồi bên máy tính nhìn Lý Bách Nhiên tuần tự phân phó nội dung công việc, đôi mắt xanh càng ngày càng sáng lên.
Khi Lý Bách Nhiên nói xong, Aaron chỉ đành kinh ngạc cảm thán:
"Nhiên, cậu thực sự là thiên tài, sinh ra để làm thương nghiệp mà!"
"Sau này rồi cậu cũng sẽ như thế. Còn chuyện gì khác nữa không?"
Lý bách Nhiên nhàn nhạt gật đầu.
"Không có gì, chuyện khác tôi có thể giải quyết được." Aaron xua xua tay.
Không còn chuyện gì khác, Lý Bách Nhiên tắt video call, ngước lên nhìn đồng hồ. Mới tám giờ rưỡi, còn sớm, Lý Bách Nhiên lấy ra một đề thi, bắt đầu làm.
Ba ngày qua đi thật nhanh.
Hạ Diệc Sơ đưa Lý Bách Nhiên đến trường thi, cũng giống như phụ huynh các học sinh khác, Hạ Diệc Sơ nhìn bóng dáng Lý Bách Nhiên tiến vào trường thi mà trong lòng khẩn trương, căng thẳng.
Có lẽ cảm giác được tâm trạng của Hạ Diệc Sơ, Lý Bách Nhiên đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ấy, không tiếng động phát ra một khẩu hình môi rồi xoay người đi vào.
Hạ Diệc Sơ không về nhà mà tìm một chỗ mát mẻ kiên nhẫn ngồi chờ.
Cha mẹ Cố tuy không tự tới nhưng ở nhà cũng có chút sốt ruột, gọi điện cho Hạ Diệc Sơ mấy lần chỉ để hỏi thăm tình hình thi cử của Lý Bách Nhiên.