Đây là lần đầu tiên Hạ Diệc Sơ chủ động kể từ khi hai người ở bên nhau.
Hai mắt Lý Bách Nhiên sáng ngời, duỗi tay vòng qua eo Hạ Diệc Sơ, một tay đỡ gáy cô, cúi người hôn xuống cho đến khi Hạ Diệc Sơ có chút thở không nổi mới buông ra.
Lý Bách Nhiên thả Hạ Diệc Sơ lại trên ghế, sau đó vào nhà bếp làm thức ăn.
- -------------------------------------
Chuyện Lý Bách Nhiên là con riêng nhà họ Lý, cha mẹ Cố một chút cũng không hay biết. Nhưng nếu Lý Bách Nhiên trở về Lý gia thì không thể giấu được. Cho nên chập tối, Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên gọi điện cho cha mẹ Cố thông báo việc này.
Khi cha mẹ Cố nghe chuyện, hai người vô cùng kinh ngạc, họ không bao giờ có thể tưởng tượng được tình huống này.
Mấy năm nay họ đã coi Lý Bách Nhiên là con trai, họ không thể nào nghĩ đến Lý Bách Nhiên lại còn có một thân thế khủng như vậy. Nếu đã là con nhà quyền quý, thế nào họ cũng đến đòi người. Mẹ Cố nghĩ đến đây liền bật khóc.
Hạ Diệc Sơ nghe mẹ Cố khóc, trong lòng cũng áy náy khó chịu. Người ở bên nhau lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm, đã nảy sinh tình cảm rồi sẽ rất khó dứt bỏ. Cách điện thoại, Hạ Diệc Sơ cũng không biết phải an ủi mẹ Cố như thế nào.
Trong điện thoại chỉ còn tiếng khóc của mẹ Cố và tiếng an ủi của cha Cố.
Tối đến, Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên nằm trên giường, cả hai đều không ngủ.
Lý Bách Nhiên ôm chặt Hạ Diệc Sơ trong lòng, tuy rằng hắn không hứa hẹn điều gì nhưng Hạ Diệc Sơ cảm nhận được tình cảm nghiêm túc của hắn.
Hạ Diệc Sơ quay người, đối mặt với LÝ Bách Nhiên, trong bóng đêm, Hạ Diệc SƠ vuốt ve khuôn mặt Lý Bách Nhiên, sau đó ngẩng đầu hôn lên.
Âm thanh ái muội dần dần xuất hiện, Lý Bách Nhiên đáp lại Hạ Diệc Sơ, xoay người áp chế cô dưới thân, nhiệt tình đáp lại, thật mau đã cướp quyền chủ động.
Hạ Diệc Sơ có chút động tình, nhắm hai mắt, bàn tay quấn quanh mái tóc đen nhánh của hắn dần dần hạ xuống hướng vạt áo dò xét đi vào. Ngón tay tinh tế bóng loáng của cô tiếp xúc nơi da thịt hắn, khi đi qua còn để lại một vệt lửa nóng.
Lý Bách Nhiên rời khỏi đôi môi anh đào, khắc chế chính mình, ẩn nhẫn kéo tay cô ra khỏi quần áo mình:
"Đừng nháo nữa, ngủ sớm chút."
"Tôi nháo hay nó nháo?" Hạ Diệc Sơ nâng một chân lên cọ cọ phía bụng dưới của hắn.
Mắt Lý Bách Nhiên đỏ lên, đột nhiên áp chặt Hạ Diệc Sơ dưới thân, cường ngạnh chen vào giữa hai chân cô.
"Cô giáo à, cô biết cô đang đùa với lửa không?"
Hắn cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô.
"Vậy cậu cho tôi cơ hội dập lửa không?"
Hạ Diệc Sơ không sợ mà ngửa đầu thách thức.
Ngôn ngữ cùng hành động khiêu khích của cô giống như pháo hoa nổ tung trong đầu hắn, hô hấp của Lý Bách Nhiên trở nên dồn dập, hắn cúi xuống gặm cắn đôi môi cô.
Hạ Diệc Sơ ưm một tiếng, tận lực đón ý nói hùa theo động tác của hắn.
Dưới ánh trăng đêm, hai người triền miên, ái muội tràn lan.
Đến cuối cùng, Lý Bách Nhiên chợt nhớ tới, hôm nay Hạ Diệc Sơ quá mức chủ động, có lẽ nào vì bộ phim vừa xem ban ngày.